“Nguyễn tiên sinh, cô Thang Tuyết luôn thích thể hiện mị lực của mình, cô ta vui vẻ khi nhìn thấy cuộc sống của người khác vì mình mà bị đảo lộn, chúng ta thỏa thuận trước đi, trong chương trình này không được cãi nhau vì cô ta.” Mẹ Nguyễn Tông nói.
“Chúng ta phải tôn trọng đối phương một chút.”
Cha Nguyễn chỉ nói: “Anh và Thang Tuyết không có quan hệ gì cả, anh sẽ không vì cô ấy mà cãi nhau với em.”
Mẹ Nguyễn Tông cười: “Anh thật sự không cảm nhận được Thang Tuyết luôn cố tình tìm anh nói chuyện sao, dịu dịu dàng dàng.”
Nguyễn Thâm chỉ nói: “Trong lòng anh hiểu rõ.”
“Hy vọng là vậy, nếu gây nên chút gièm pha nào, cha mẹ hai bên sẽ khó xử, tuy giữa chúng ta không có tình cảm gì, là do cha mẹ tác hợp mà kết hôn, nhưng chúng ta đã kết hôn rồi, ít nhất cũng phải tôn trọng đối phương.”
“Em cũng đảm bảo với anh, trong chương trình em sẽ không gây sự vô cớ.”
Nguyễn Thâm: “Anh cũng đảm bảo.”
Hai vợ chồng Bạch gia lại im ắng, đứa trẻ ngủ ở giữa, hai vợ chồng quay lưng lại với nhau, nhắm mắt lại, rốt cuộc có ngủ hay không, chỉ có bọn họ biết.
“Em không cần phải tốt bụng quá, lúc nào cũng lo lắng cho người khác, người ta chưa chắc đã cảm kích.” Cung Kiêu nói với Thang Tuyết đang ôm trong lòng.
Thang Tuyết khàn khàn nói: “Em chỉ muốn mọi người hòa thuận với nhau.”
“Là em có lòng, nhưng người ta chưa chắc đã biết ơn em, có khi còn ghen ghét em, trên thế giới này luôn có loại người tiểu nhân như vậy, em tốt bụng giúp đỡ bọn họ, ở trong mắt bọn họ, lại là xem thường bọn họ.”
“Thậm chí còn cảm thấy em đang sỉ nhục bọn họ, đầu óc đã bị ghen ghét ăn mòn, vô cùng cực đoan.”
“Em biết rồi, ông xã.” Thang Tuyết cọ cọ vào lồng ngực chồng, Cung Kiêu hít một hơi, có chút bất đắc dĩ mà nói: “Đừng làm loạn, đang trong chương trình, không được trêu chọc anh.”
“Em không có nha, là đầu óc anh toàn thứ không sạch sẽ, ông xã~~~.” Thang Tuyết kéo dài âm thanh, Cung Kiêu tức giận dùng tay vỗ mông người phụ nữ, người phụ nữ nhỏ giọng kêu lên một tiếng.
Rốt cuộc Cung Kiêu cũng không thể nhịn được nữa, hai người lăn lộn phát ra một số tiếng động nhỏ, có tiếng đè nén của đàn ông, có tiếng thở hổn hển của phụ nữ.
Khiến Khương gia và Bạch gia cách vách đều có thể nghe thấy âm thanh.
Khương Tấn Ngôn:……
Các người thật sự không biết xấu hổ sao?
Dù sao thì Khương Tấn Ngôn cũng rất xấu hổ.
Bạch Lương Triết và Thi Tư đều đang tỉnh, hai người đưa lưng lại với nhau, ở giữa còn có một đứa trẻ, tâm hai người lặng như nước, không có nửa điểm gợn sóng.
Bạch Lương Triết là đàn ông, càng dễ bị kích thích, khí huyết gần như dâng trào lên, trong đầu miên man bất định, không thể nào ngủ được.
Trong bóng đêm, Thi Tư cười mỉa mai một tiếng, ngược lại ngủ rất ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, mọi người dưới sự nhắc nhở của tổ chương trình mà thức dậy.
Nam Chi ngủ rất say, khi mở mắt ra thấy trời vẫn còn tối mới buồn ngủ hỏi: “Cha, dậy sớm vậy.”
Khương Tấn Ngôn rửa mặt cho đứa trẻ, “Chuẩn bị làm nhiệm vụ của chương trình, không thể ngủ tới sáng được, lát nữa cha sẽ nấu cơm sau.”
Nam Chi ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng cha.” Cô quay đầu nhìn dì Thang Tuyết, ngoan ngoãn chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành, dì Thang Tuyết.”
Cả người Thang Tuyết phong tình không gì sánh kịp, dịu dàng mỉm cười, “Chào buổi sáng, Mỹ Bảo.”
Bạch Lương Triết cũng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Thang Tuyết, theo bản năng đánh giá Thang Tuyết một chút, hơi nheo mắt lại che giấu cảm xúc.
Thang Tuyết giống như không nhận ra ánh mắt đánh giá của Bạch Lương Triết, bình tĩnh chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành, Bạch tổng.”
“Buổi sáng tốt lành, Thang Tuyết……” Khi hắn gọi tên Thang Tuyết, dường như có chút ý tứ.
“Dì Thang Tuyết, dì Thang Tuyết…..” Bạch Lộ từ trong phòng đi ra, mỉm cười xán lạn với Thang Tuyết, “Con có việc cần nhờ dì giúp.”
Sắc mặt Thang Tuyết có chút nghi hoặc, nhưng cũng nhanh chóng nói: “Được rồi, nếu có thể giúp, dì nhất định sẽ giúp.”
Thang Tuyết thấy thái độ của Bạch Lộ đối với mình đột nhiên có sự thay đổi lớn, trong lòng rất nghi ngờ, Bạch Lộ bài xích cô, đương nhiên cô biết.
Thang Tuyết không đến mức đi so đo với một đứa trẻ, chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Nhưng bây giờ Bạch Lộ muốn làm gì đây, Thang Tuyết vô thức nhìn về phía Thi Tư, Thi Tư trực tiếp bỏ qua ánh mắt của Thang Tuyết.
Trên người Thi Tư có một vẻ kiêu ngạo, bước đi kiêu hãnh như đang đi trên sân khấu, khí chất lạnh lùng xuất chúng, hơn nữa dáng người cũng rất đẹp, Thang Tuyết xinh đẹp dịu dàng, nhưng so với Thi Tư, ánh mắt mọi người không tự chủ được mà nhìn về phía Thi Tư.
Bạch Lộ nói: “Dì Thang Tuyết, con sai rồi, ngày hôm qua con không nên nói như vậy, thật xin lỗi.”
“Không sao, cháu không cần để trong lòng.” Thang Tuyết nói.
“Là tôi dạy dỗ đứa trẻ không tốt, thật sự xin lỗi.” Bạch Lương Triết cũng thừa dịp nói.
Vẻ mặt Bạch Lộ nhất thời có chút khó coi, cô nhìn cha mình, khó chịu muốn chết, tại sao cha lại nói những lời này về cô trước mặt Thang Tuyết.
Bạch Lộ ngẩng đầu nhìn cha, lại nhìn Thang Tuyết, mở miệng nói: “Dì Thang Tuyết, dì nấu ăn ngon, dì có thể nấu giúp chúng con được không?”
“Dì ơi, cơm dì nấu là ngon nhất, cầu xin dì.” Bạch Lộ làm nũng với Thang Tuyết.
“Bạch Lộ, không được làm phiền người khác như vậy.” Bạch Lương Triết nói, “Chúng tôi có thể tự làm.”
Bạch Lộ nhìn mẹ không nói lời nào, khẽ cắn môi nói: “Con muốn ăn cơm dì Thang Tuyết nấu.”
Thang Tuyết bây giờ có chút đã leo lên lưng cọp khó xuống, cô và Bạch Lương Triết nhìn nhau, nhận thấy trong mắt Bạch Lương Triết có gợn sóng, cô gật đầu: “Được, nhân tiện tôi có thể giúp mọi người làm, nhưng mà cũng không thể làm tốt lắm đâu.”
“Được, làm phiền cô.” Bạch Lương Triết nói, giọng điệu ôn hòa, khiến Thi Tư không nhịn được mà liếc nhìn hắn một cái.
“Như vậy đi, nguyên liệu nấu ăn của chúng tôi đều giao cho cô xử lý.” Bạch Lương Triết nói, quay đầu nói với Thi Tư, “Đưa nguyên liệu nấu ăn cho Thang Tuyết đi.
Thi Tư im lặng một lát, vào phòng lấy rổ nhỏ ra, đưa cho Thang Tuyết, “Làm phiền cô, Thang tiểu thư.”
Thang Tuyết cười nói: “Không sao, tiện thể thôi.”
Ánh mắt Thi Tư quét qua gương mặt Thang Tuyết, cũng hơi mỉm cười.
“Mỹ Bảo, cháu có muốn dì Thang Tuyết nấu cơm giúp hai người không?” Thang Tuyết nói với Nam Chi đang đánh răng, cô còn cố tình nói: “Cơm dì Thang Tuyết nấu rất ngon nha, ăn rất ngon.”
Nam Chi thấy Bạch Lộ nháy mắt với mình, miệng đầy bọt nói: “Cha ơi, cha ơi, cha có muốn dì Thang Tuyết giúp nấu cơm không?”
Khương Tấn Ngôn nói thẳng: “Không cần.”
Bạch Lộ thấy vậy, lại tìm những người khác: “Chú Nguyễn, chú có muốn dì Thang Tuyết giúp nấu cơm không, cơm dì Thang Tuyết nấu rất ngon.”
Nguyễn Thâm chỉ cười nói với Bạch Lộ: “Không cần.”
Thang Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói: “Không sao đâu Nguyễn tiên sinh, tôi có thể giúp, làm nhiều một chút là được.”
Giúp một người cũng là giúp, giúp hai người cũng là giúp.
Vợ Nguyễn Thâm là La Hân đột nhiên nói: “Được đấy, vừa lúc tôi không biết nấu ăn, Nguyễn Thâm cũng không thể làm được, cảm ơn cô nha.”
Nguyễn Thâm không nhịn được mà nhìn về phía vợ, La Hân cười đem rổ rau giao cho Thang Tuyết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]