Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Nam Chi ôm gấu bông ngoan ngoãn ăn cơm, vừa ăn vừa hỏi hệ thống ở trong lòng: “Ca ca, tại sao gấu bông lại có thể ước nguyện được?”

Gấu bông rõ ràng là một vật không có sinh mệnh.

Hệ thống giải thích nói: “Con gấu bông này vẫn luôn đi theo Lục Dữ Quan, tất cả cảm xúc của cô bé đều truyền đến cho gấu bông, có linh hồn, chỉ là cái thế giới kia không đủ năng lực khiến linh hồn tụ lại mà thôi.”

“Ta tặng ngươi cái đạo cụ này, để giúp ngươi trút bớt cảm xúc.”

“Lực linh hồn đó sẽ được trò chơi kia đánh giá là một sinh vật sống.”

Sau này đến một thế giới siêu nhiên, có khả năng gấu bông còn có thể đứng lên, đi lại, có thể nói, là chỗ dựa duy nhất của đứa trẻ tự kỷ.

Nam Chi ồ một tiếng, sốt ruột hỏi, “Vậy gấu bông nhỏ thực hiện ước nguyện rồi, có gây tổn thương nào với em ấy hay không, có bị thương không?”

“Em ấy có bị thương không, có cảm thấy đau không?”

Hệ thống giải thích: “Không, chỉ mất đi một chút linh hồn mà thôi, sau này đi theo ngươi, sẽ còn có thể tích tụ được nhiều linh hồn hơn nữa.”

“Ồ, cảm ơn ca ca.” Nam Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi, ôm chặt lấy gấu bông, áp má vào gấu bông, “Gấu bông nhỏ, cảm ơn em, sau này chúng ta sẽ là bạn tốt nhé.”

“Em Trân Trân tặng em cho chị, chị nhất định sẽ trân trọng em, sau này chúng ta sẽ cùng nhau đến rất nhiều nơi, giúp em tích tụ…”

Hệ thống: “Tích tụ linh hồn.”

Nam Chi: “Đúng vậy, tích tụ linh hồn.”

Nhân viên thấy đứa trẻ vừa ăn cơm, vừa nói chuyện với gấu bông, thậm chí còn dùng muỗng đút thức ăn vào miệng gấu bông, khiến người nhìn không khỏi cảm thấy bất an.

“Bạn nhỏ Tân Nguyệt, em có thể cất đồ chơi trong lúc ăn được không?” Nhân viên nói với Nam Chi.

Nam Chi nói: “Cô à, em ấy là bạn thân nhất của em, không phải là đồ chơi.”

“Được, được, Tân Nguyệt, em có thể bỏ bạn xuống được không, bạn em cũng cần không gian riêng, em cũng cần phải ăn cơm.” Nhân viên cũng không ép buộc đứa trẻ, nói theo cô.

Cô nhi viện Dương Quang được nhà nước tài trợ xây dựng, nhân viên trong đó được tuyển chọn rất nghiêm ngặt.

“Dạ.” Nam Chi ngoan ngoãn đặt gấu bông nhỏ xuống ghế, còn làm gấu bông nhỏ ngồi giống như con người, dựa lưng vào ghế, không để gấu bông nhỏ ngã xuống.

“Gấu bông nhỏ, em nói xem, chú có đến tìm chúng ta không?” Nam Chi ngồi ở cửa cô nhi viện, ôm gấu bông, nhìn dòng người qua lại bên ngoài cô nhi viện, nói chuyện với gấu bông.

“Tích……” Một chiếc đen nhánh xe dừng lại trước cổng cô nhi viện.

“Chú ơi, chú ơi….” Nam Chi nhìn thấy chú Khang Dương từ trên xe bước xuống, lập tức vui vẻ, vội vàng vẫy tay.

Một người khác cũng bước xuống xe, khuôn mặt người này rất nghiêm túc, nhìn Nam Chi từ trên xuống dưới.

Trông hắn thật hung dữ nghiêm nghị nha!



Nam Chi thấy người này đứng bên cạnh chú Khang Dương, thầm suy nghĩ.

Nam Chi ngoan ngoãn hô: “Chào ông.”

Lãnh đạo:???

Hắn cũng không lớn hơn Khang Dương bao nhiêu, sao Khang Dương được gọi là chú, mà hắn lại bị gọi là ông?

Khang Dương ngồi xổm xuống trước mặt đứa trẻ, hỏi: “Cháu ăn cơm có ngoan không?”

Nam Chi gật đầu: “Cháu rất ngoan.”

“Đây là chú Lý, chú ấy tới đây để gặp cháu.” Khang Dương giới thiệu người lãnh đạo bên cạnh.

“Chú Lý.” Nam Chi hô.

Lý Ký Thuần cũng không phải là một người hiền từ, hắn chỉ xoa đầu Nam Chi, mở miệng nói: “Có thể cho chú xem qua con gấu bông của cháu được không?”

“Được, chú phải cẩn thận đấy, đừng để em ấy rơi xuống đất.” Nam Chi đưa gấu bông cho chú Lý, “Các chú sẽ không cướp mất gấu bông của cháu chứ?”

“Không đâu, đồ của cháu vẫn là của cháu.” Lý Ký Thuần vừa nhéo gấu bông, vừa nói.

Bông bên trong con gấu bông này được nhồi có chút không đều, màu sắc cũng hơi cũ.

Không nhìn ra con gấu bông này có điểm gì đặc biệt.

“Tại sao gấu bông lại có thể ước nguyện được?” Lý Ký Thuần trực tiếp hỏi.

Nam Chi: “Bởi vì em ấy là bạn của cháu.”

Lý Ký Thuần lại hỏi: “Chúng ta có thể kiểm tra con gấu bông này một chút được không?”

Khang Dương ở bên cạnh nói: “Chúng ta hoàn toàn không thể làm gì trò chơi kia, các chú muốn biết tại sao gấu bông nhỏ lại có thể.”

Nam Chi hỏi: “Các chú muốn mở gấu bông nhỏ ra sao, gấu bông nhỏ sẽ rất đau.”

Khang Dương lập tức nói: “Không đâu, chỉ rà quét một chút là được.”

Hô……

Nam Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn nói thêm, “Các chú không làm tổn thương em ấy là được.”

“Bé ngoan.” Khang Dương xoa đầu Nam Chi một phen, “Cháu yên tâm, các chú sẽ không làm tổn thương đến nó, cháu có thể nhìn lúc đưa nó vào trong máy quét.”

Lý Ký Thuần trả gấu bông lại cho Nam Chi, còn đi tìm lãnh đạo của cô nhi viện thương lượng đưa đứa trẻ đi một thời gian.

Sau khi mọi thủ tục đã được hoàn tất, Nam Chi ngồi trên xe, Khang Dương nói với Nam Chi: “Cha mẹ cháu cũng tham gia trò chơi này, đáng tiếc, tới bây giờ bọn họ vẫn chưa ra khỏi trò chơi.”

Trò chơi này khiến mọi người biến mất vào trong không khí, hơn nữa cũng không phải chỉ có một hai người, bây giờ đã bị quốc gia chú ý tới rồi.

Nam Chi mất mát hỏi: “Cháu có thể tìm được cha mẹ ở trong trò chơi không?”



Trên thực tế là không thể, bởi vì cha mẹ cô đã chết, giống như cái chết trong trò chơi, hiện thực cũng như vậy, chỉ là khác cách thức chết mà thôi.

Nói trò chơi này khắc nghiệt, nó còn chừa cho ngươi một mạng, nhìn xem, ngươi còn chưa chết.

Nói trò chơi này không khắc nghiệt, nhưng những người mất tích một khoảng thời gian đều đã chết.

Chỉ cần theo dõi thông tin dân số là có thể suy ra được.

Mọi người đều có thể cảm nhận được, trò chơi này rất ngạo mạn.

Khang Dương chỉ nói: “Có thể có, cũng có thể không, chỉ cần cháu còn sống, một ngày nào đó có thể đánh bại trò chơi này, trả thù cho cha mẹ.”

Cũng là cho đồng đội hắn, báo thù cho đồng đội của hắn.

Nam Chi gật đầu: “Được.”

Đi tới viện nghiên cứu, Nam Chi cách một lớp kính thấy rất nhiều các cô chú đang nghiên cứu gấu bông nhỏ, nhìn thấy gấu bông nhỏ bị đưa vào rất nhiều các loại thiết bị.

Điều khiến Nam Chi vui mừng đó là, bọn họ tuân thủ thỏa thuận, không mở gấu bông nhỏ ra.

“Yên tâm, chú Lý đã hứa với cháu rồi, bọn họ sẽ không mở ra đâu.” Khang Dương xoa đầu Nam Chi, an ủi cô.

Nam Chi gật đầu, gấu không nhỏ sẽ không bị đau!

Hệ thống: “Nó còn chưa tích tụ linh hồn, sẽ không cảm thấy đau đâu.”

Nam Chi kiên trì: “Sẽ đau.”

Hệ thống: “…… Ừm, nó sẽ đau.” Cãi thắng đứa trẻ cũng không được lợi gì.

Ừm, đúng đúng đúng, ngươi nói đúng!

Cô yêu quý gấu bông cũng không phải chuyện gì xấu.

Nam Chi ngẩng đầu hỏi chú Khang Dương, “Chú ơi, chú là cảnh sát sao?”

“Đúng vậy, chú là bộ đội đặc chủng.” Khang Dương nói.

Nam Chi oa một tiếng, “Khó trách chú lại lợi hại như vậy.”

Lợi hại?

Lợi hại cái gì?

Nếu hắn thật sự lợi hại thì đã có thể phá hủy cái trò chơi kia rồi, những đồng đội lợi hại sớm chiều ở chung của hắn, tiến vào trò chơi này, bị tàn phá đến mức suy sụp tinh thần, tính tình thay đổi chóng mặt.

Thậm chí còn phải trơ mắt nhìn bọn họ chết đi mà không thể cứu được.

Hắn quá yếu, yếu đến mức trò chơi còn không thèm chọn hắn, phải đến khi viện nghiên cứu chỉ ra rằng trò chơi này sẽ lựa chọn những người có nhiều năng lượng giao động trên người nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.