Thục Phi giận dữ đến người cũng phát run. Không phải chính y nói người giang hồ lời đã nói ra sẽ không rút lại sao? Vậy mà bây giờ dám đến đây lật lọng? 
“Ngươi nói không giữ lời. Đây là đạo giang hồ mà ngươi nói sao?” 
“Nương nương, đích thị là thảo dân sai. Là thảo dân không xứng đáng với công chúa. Công chúa xứng đáng có một người thật lòng yêu thương mình. Thảo dân đã yêu một người khác, không thể nào dành tình cảm cho công chúa được. Như vậy sẽ chỉ làm cho công chúa đau khổ thôi. Xin nương nương vì tương lai của công chúa mà suy nghĩ lại.” 
Văn Phương cũng nói câu y như thế. Tiếp tục thế này thì người đau khổ là Viên Tuyết sao? Không phải con bé thích Thiên Vũ sao? Có được người nó yêu, nó phải hạnh phúc chứ? Thục Phi còn đang hoang mang không biết nên làm thế nào mới đúng thì Viên Tuyết bỗng nhiên đi vào quỳ xuống bên cạnh Thiên Vũ. Thục Phi giật mình. 
“Mẫu thân, con cũng muốn hủy hôn. Con không muốn gả cho huynh ấy nữa.” 
Viên Tuyết nói thế lẽ nào đã biết sự thật rồi. Bà vội nói: “Con đừng nghe hắn nói linh tinh! Là hắn tự nguyện muốn lấy con, không phải ta ép hắn.” 
“Mẫu thân, cảm ơn người đã vì con mà làm chuyện này, Con vui lắm. Con đúng la thích Thiên Vũ ca, nhưng nếu vì phải lấy con mà huynh ấy đau khổ thì con cũng rất đau đớn. Hạnh phúc của con chính là nhìn thấy huynh ấy được hạnh phúc. Nên xin mẫu thân thành toàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-lam-npc-phan-dien/3068617/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.