Văn Phương vuốt nhẹ mái tóc của Cảnh Thần, thật cẩn thận để không làm người kia tỉnh giấc. Đôi môi vẫn luôn duy trì nụ cười. Làm với nam nhân không ngờ lại thích như vậy, còn tuyệt hơn khi đó lại là người hắn yêu. Hắn hơi ghen tị với Thiên Vũ vì y là người đầu tiên hưởng trước vị ngon này. Nhưng cũng không sao. Vì người đó là Thiên Vũ. Hắn biết chắc chắn Thiên Vũ có chuyện gì đó. Người như y không dễ gì mới yêu một người nên không thể có chuyện từ bỏ dễ dàng như thế, càng không thể vì lý do vớ vẩn đó. Văn Phương cúi xuống hôn nhẹ lên trán Cảnh Thần, sau đó ngồi dậy mặc quần áo vào. Hắn cần phải đến gặp Thục phi một lần.
Viên Tuyết là con gái của Thục phi, cũng là người đem bảo vật của Bích quốc đưa cho Thiên Vũ. Chuyện này có lẽ không đơn giản như thế.
Thục phi vừa uống xong chén thuốc nằm trên giường nghỉ ngơi. Có thể lo xong chuyện của Viên Tuyết bà đã cảm thấy thư thái nhiều rồi. Lúc mới ra điều kiện với Hoa Thiên Vũ, hắn đã nhìn bà sững sờ đến điếng người. Nhìn ánh mắt của hắn, bà có thể đoán được người mà hắn muốn cứu chắc chắn là người mà hắn yêu hơn cả mạng sống. Nhưng không sao. Viên Tuyết là một đứa trẻ ngoan, lại xinh đẹp, nết na như thế. Ở chung với Viên Tuyết một thời gian hắn sẽ quên người kia đi thôi.
Đột ngột hoàng thượng tới, vừa thi lễ xong liền ngay lập tức hỏi luôn: “ Thục Phi có phải đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-lam-npc-phan-dien/3068619/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.