Xe ngựa lộc cà lộc cộc, đi được gần một canh giờ, cuối cùng đến phía tây nam của kinh thành, so với sự sầm uất của những vùng nội thành khác, nơi đây khá tiêu điều, hai bên đường chẳng có mấy hàng quán, con đường cũng nhỏ hẹp, các con đường khác của thành Đông Kinh đều đã thay bằng đường xi măng nhưng ở đây vẫn là đường đất, hai ngày trước trời vừa mưa, khiến con đường vừa trơn vừa bẩn, nhà cửa hai bên đường cũng lụp xụp, không thể so sánh với những nơi khác.
Thực chất khu vực tây nam này là khu dân nghèo của thành Đông Kinh, thành thị ở hậu thế cho dù có phồn hoa thế nào thì luôn có một góc khuất mà mặt trời không chiếu tới, thành Đông Kinh thời kì Bắc Tống cũng vậy. Triệu Nhan đưa Triệu Hú đến khu dân nghèo, đối với nơi này Triệu Hú cũng vô cùng hiếu kì, chốc chốc lại vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, chắc đây là lần đầu tiên cậu biết hóa ra thành Đông Kinh còn có một nơi như này.
Xe ngựa đi thủng thẳng trên con đường lầy lội, cuối cùng đến trước cổng một ngôi phủ xa hoa, cổng lớn vàng son, trước cổng còn có hai hộ vệ, nếu ở nơi khác, ngôi phủ thế này chẳng có gì bắt mắt, nhưng trong một vùng tây nam hẻo lánh bỗng nhiên xuất hiện một ngôi phủ như vậy lại cực kì lạ lùng.
Triệu Nhan và Triệu Hú bèn xuống xe ngựa, Vương Triều theo sau, ba người đứng trước cửa phủ, Triệu Nhan ngẩng đầu ngắm nghía, chỉ thấy trên biển ở cổng phủ viết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vuong-gia-vo-dung-lot-xac/3720179/chuong-826.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.