Chương trước
Chương sau
Xe ngựa lộc cà lộc cộc, đi được gần một canh giờ, cuối cùng đến phía tây nam của kinh thành, so với sự sầm uất của những vùng nội thành khác, nơi đây khá tiêu điều, hai bên đường chẳng có mấy hàng quán, con đường cũng nhỏ hẹp, các con đường khác của thành Đông Kinh đều đã thay bằng đường xi măng nhưng ở đây vẫn là đường đất, hai ngày trước trời vừa mưa, khiến con đường vừa trơn vừa bẩn, nhà cửa hai bên đường cũng lụp xụp, không thể so sánh với những nơi khác. 

 Thực chất khu vực tây nam này là khu dân nghèo của thành Đông Kinh, thành thị ở hậu thế cho dù có phồn hoa thế nào thì luôn có một góc khuất mà mặt trời không chiếu tới, thành Đông Kinh thời kì Bắc Tống cũng vậy. Triệu Nhan đưa Triệu Hú đến khu dân nghèo, đối với nơi này Triệu Hú cũng vô cùng hiếu kì, chốc chốc lại vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, chắc đây là lần đầu tiên cậu biết hóa ra thành Đông Kinh còn có một nơi như này. 

 Xe ngựa đi thủng thẳng trên con đường lầy lội, cuối cùng đến trước cổng một ngôi phủ xa hoa, cổng lớn vàng son, trước cổng còn có hai hộ vệ, nếu ở nơi khác, ngôi phủ thế này chẳng có gì bắt mắt, nhưng trong một vùng tây nam hẻo lánh bỗng nhiên xuất hiện một ngôi phủ như vậy lại cực kì lạ lùng. 

 Triệu Nhan và Triệu Hú bèn xuống xe ngựa, Vương Triều theo sau, ba người đứng trước cửa phủ, Triệu Nhan ngẩng đầu ngắm nghía, chỉ thấy trên biển ở cổng phủ viết bốn chữ lớn “Phủ Tây Nhung công”. 

 - Hả? Tây Nhung công? Triều đình có phong hiệu này sao? Sao con lại không nhớ? 

 Triệu Hú nhìn tấm biển trên đỉnh đầu ngẩn người, thân là hoàng đế, tước phong của công hầu trong triều đình cậu bắt buộc phải học thuộc, đây cũng là một bài tập. Nhưng cậu lại không nhớ trước nay triều đình có Tây Nhung công gì đó, hơn nữa Tây Nhung công là tên gọi của vương triều Trung Nguyên để miệt thị các dân tộc thiểu số xung quanh, cái tên này dùng làm tước hiệu, quả thực như chửi người ta vậy? 

 - Ha ha, tiểu công tử không biết rồi, phong hiệu Tây Nhung công tuy không nhiều người biết, nhưng lại là một nhân vật tầm cỡ nổi tiếng! 

 Lúc này Vương Triều nghe thấy Triệu Hú lẩm bẩm, liền cười nói. Người biết đến phong hiệu Tây Nhung công quả thực không nhiều, song nếu nhắc đến danh hiệu trước kia của vị Tây Nhung công này thì không ai là không biết. 

 - Đi thôi, chúng ta vào trong rồi con sẽ biết đối phương là ai. 

 Lúc này Triệu Nhan cũng quay đầu nói với Triệu Hú. Vị Tây Nhung công này cũng là bạn cũ, chỉ có điều bây giờ tính ra, dường như cũng hơn chục năm chưa gặp lại rồi. 

 Lúc này Triệu Hú càng tò mò, liền theo Triệu Nhan vào trong phủ, nhưng hộ vệ canh cổng lại rất nghiêm túc, lên trước ngăn họ lại, Triệu Nhan cũng không tiết lộ thân phận mà để Vương Triều lên can thiệp, đợi y giới thiệu thân phận mình là tổng đô đầu phủ Khai Phong xong, hộ vệ canh cổng mới cho đi. 

 Triệu Nhan liền đưa Triệu Hú vào ngôi phủ Tây Nhung công này, nhưng vừa bước vào, Triệu Hú không khỏi rùng mình, bên ngoài thoạt nhìn ngôi phủ này rất khác biệt, đến sơn cửa cũng mới quét, nhưng vào đến trong mới phát hiện, cả ngôi phủ Tây Nhung công vô cùng tan hoang, rất nhiều phòng đều đổ nát, trên đất đầy rẫy cỏ dại, lá rụng trên đường đi dày bằng bàn tay không ai quét dọn, thoạt nhìn quả thực không khác gì ngôi nhà hoang. 

 - Tam... tiên sinh, người chắc ở đây có người sống chứ? 

 Trông thấy ngôi phủ giống như địa ngục trước mắt, Triệu Hú sợ sệt run rẩy nói, suýt chút nữa gọi “tam thúc”, nếu không phải sau lưng Triệu Nhan còn có mười mấy hộ vệ, chắc nó sẽ lập tức chạy khỏi nơi này. 

 - Ha ha, tiểu công tử có điều không biết, vị Tây Nhung công ở đây thân phận đặc biệt, trên danh nghĩa đây là phủ của gã, nhưng kì thực là bị nhốt ở đây, hộ vệ bên ngoài là Cấm quân, nha dịch kinh thành như chúng ta cũng có trách nhiệm trông coi, tổng đô đầu ta cũng có chút vai vế ở đây, cho nên có thể dẫn người vào, đương nhiên nếu Lăng vương điện hạ chịu tiết lộ thân phận thì còn dễ dàng hơn. 

 Lúc này Vương Triều lại cười ha ha nói, đồng thời thò tay lấy bánh bao dưa chua trong túi giấy ra ăn. 

 - Bị giam ở đây? 

 Triệu Hú nghe thấy vậy lại chớp chớp mắt, rõ ràng đều là công tước, cho dù có sa sút thế nào, chí ít cũng có bổng lộc triều đình nuôi, sao có thể bị nhốt, lẽ nào Tây Nhung công này từng tạo phản, nhưng từ đời ông nội, hình như chưa từng nghe nói vương công quý tộc nào dám tạo phản? 

 Thấy vẻ mặt mơ hồ của Triệu Hú, Triệu Nhan không nhịn được cười ha ha nói: 

 - Hú nhi con không cần nghĩ nữa, khi vị Tây Nhung công này bị giam cầm ở đây, con còn chưa ra đời, hơn nữa chắc là ngày thường chẳng ai nhắc đến người này trước mặt con, vì thế con mới không biết vị Tây Nhung công này là thần thánh phương nào. 

 Trong lời nói của Triệu Nhan và Vương Triều vẫn không nhắc đến thân phận thật sự của Tây Nhung công, khiến Triệu Hú càng sốt ruột, liền theo sát Triệu Nhan vào trong phủ, đi thẳng vào bên trong, cuối cùng coi như đã nhìn thấy người sống. Một ông lão đang chậm chạp quét dọn sân, so với những chỗ sum suê cỏ dại khác, khu vườn này khá là sạch sẽ. 

 - Lão bá, Tây Nhung công đang ở đâu? 

 Vương Triều liền tiến lên hỏi. Trước kia ông từng đến đây vài lần, cũng có chút ấn tượng với lão nô bộc này, biết lão là người hầu chăm sóc cho Tây Nhung công, hơn nữa cả ngôi phủ chỉ có một người hầu là lão. 

 Tuy nhiên ngoài dự đoán của Vương Triều, lão nô bộc dường như không nghe thấy lời của ông, vẫn chậm chạp quét sân, khiến Vương Triều hơi bực, liền đập vào vai của lão, khiến lão cuối cùng phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn Vương Triều một lát, khuôn mặt già nua lộ ra nụ cười quái lạ, sau đó cúi đầu quét tiếp. 

 - Tam thúc, nụ cười của lão ấy thật quỷ dị, phủ này lại lạnh lẽo như vậy, chắc không phải ma chứ? 

 Triệu Hú nhìn nụ cười quái dị của lão nô bộc liền không khỏi nép sát vào người Triệu Nhan, sau đó thì thầm, đồng thời ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi. 

 - Làm gì có yêu ma quỷ quái chứ? 

 Triệu Nhan nghe thấy vậy trừng mắt nhìn Triệu Hú, sau đó hạ lệnh hai hộ vệ lên trước dìu lão già, rồi hắn mới đi đến giúp lão già quét dọn một chút, kết quả phát hiện phản ứng của ông lão rất chậm chạp, vẻ mặt thơ thẩn, tuy không chắc chắn nhưng rất có thể ông lão bị bệnh mất trí tuổi già, căn nguyên của bệnh này hậu thế cũng chưa làm rõ, chỉ biết thường thấy ở những cụ già trên bảy mươi tuổi, một số cụ già bị mắc bệnh, sau khi gãy xương hoặc chịu đả kích về tinh thần, bệnh tình lập tức bộc phát, đoán rằng ông cụ này phát bệnh chưa lâu, hằng ngày lại thường xuyên quét dọn ở đây, cho nên cứ lặp lại những hành động trước kia. 

 - Nơi này còn có người hầu khác không? 

 Lúc này Triệu Nhan quay người hỏi Vương Triều. 

 - Không còn nữa, cả Tây Nhung công phủ chỉ có một ông lão nô bộc này, bình thường lo việc chăm sóc bữa ăn giấc ngủ cho Tây Nhung công. 

 Lúc này Vương Triều bèn trả lời. Hộ vệ của Tây Nhung công phủ này có quan hệ với phủ Khai Phong bọn họ, nên y mới hiểu về nơi này như vậy. 

 - Ngưu Liệt, phái người đi chung quanh tìm Tây Nhung công ở đâu? 

 Triệu Nhan nghe thấy vậy lòng trầm xuống, liền sai bảo thủ lĩnh hộ vệ bên cạnh. 

 - Rõ! 

 Ngưu Liệt đáp một tiếng, lập tức phái một nửa hộ vệ tìm xung quanh, y và các hộ vệ còn lại thì đề cao cảnh giác, dù sao phủ Tây Nhung Công này cổ quái rợn người, đừng nói đến đứa trẻ như Triệu Hú, đến y cũng nổi hết da gà, vì thế y sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. 

 Không lâu sau, các hộ vệ phái đi lần lượt trở về, nhưng họ không thấy bất kì bóng dáng nào, còn vị Tây Nhung Công thần bí kia càng không thấy tăm hơi, khiến sắc mặt Triệu Nhan trở nên nặng nề, liền nói với Vương Triều bên cạnh: 

 - Ai phụ trách trông coi nơi này? 

 Lúc này Vương Triều cũng có chút hoảng loạn, nghe thấy lời Triệu Nhan lập tức trả lời: 

 - Trong phủ Tây Nhung công không bố trí thủ vệ, nhưng hằng năm xung quanh phủ thường có một đội Cấm quân trú đóng, ngoài ra còn có người của Hoàng Thành ty âm thầm giám sát, cuối cùng là lính của phủ Khai Phong chúng ta phụ trách giải quyết những thành phần quấy nhiễu bên ngoài, dưới sự giám sát nghiêm ngặt như vậy, người bên trong tuyệt đối không thể thoát ra ngoài chứ? 

 - Vương Triều, ngươi đi thông báo cho người của quân đội và Hoàng Thành ty, bảo họ phái người tới đây, lục soát cẩn thận toàn bộ phủ Tây Nhung công một lượt! 

 Triệu Nhan liền dặn dò, thân phận của Tây Nhung công này rất đặc biệt, vốn dĩ nhiều năm nay đều vô sự, không ngờ chính lúc mình đến thăm y thì lại phát hiện người mất tích. 

 Vương Triều cũng biết sự việc rất hệ trọng liền đáp một tiếng quay người chạy ra khỏi phủ, còn Triệu Hú giờ cũng không nhịn được nữa, liền lên tiếng hỏi: 

 - Tam thúc, Tây Nhung công này rốt cuộc là ai? 

 - Tây Hạ! Tây Nhung! Con biết rồi, hóa ra đây chính là phủ của Lý Lượng Tộ. 

 Năm xưa Tây Hạ bị diệt, Lý Lượng Tộ cũng bị Triệu Nhan đích thân giải đến thành Đông Kinh, nhưng lúc đó Triệu Thự vẫn còn sống lại không giết chết Lý Lượng Tộ mà phong gã là Tây Nhung công, sau đó giam lỏng trong thành Đông Kinh, đây chính là ngôi phủ đã giam lỏng Lý Lượng Tộ, chớp mắt đã mười mấy năm trôi qua, Tây Hạ đã hoàn toàn trở thành dĩ vãng cho nên đối với tên hoàng đế Tây Hạ bị cầm tù Lý Lượng Tộ, tất nhiên chẳng ai để ý, Triệu Hú nhất thời không nhớ ra cũng rất bình thường. 

 - Đúng vậy, vốn dĩ định cho con nhìn thấy thảm cảnh của quân vương mất nước Lý Lượng Tộ, để con tiếp thu bài học, không ngờ không thấy người đâu! 

 Khi nói đến cuối, khuôn mặt Triệu Nhan không khỏi tỏ ra sốt sắng. Tuy Tây Hạ đã diệt vọng mười mấy năm, tàn dư của Tây Hạ cũng bị hủy diệt gần như hoàn toàn, nhưng thân phận Lý Lượng Tộ quá đặc biệt, vạn nhất gã thật sự trốn thoát, nói không chừng sẽ làm nhiễu loạn vùng Tây Hạ cũ vốn đang yên bình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.