Chương trước
Chương sau
Từ sau khi xây xong, phủ Tây Nhung công lần đầu tiên náo nhiệt như vậy, quân trú đóng bên ngoài và mật thám Hoàng Thành Ty âm thầm theo dõi đều vào lục soát kĩ lưỡng, lính nha thủ hạ của Vương Triều nếu không có việc gấp cũng đều bị kéo đến phụ tìm kiếm, dù sao Lý Lượng Tộ là tù nhân quan trọng của Đại Tống, nếu dưới sự canh gác nghiêm ngặt như vậy còn có thể chạy thoát thì Đại Tống ta sẽ mất mát lớn. 

 - Điện hạ, tìm thấy rồi! 

 Trong lúc Triệu Nhan sốt sình sịch, Vương Triều thình lình chạy tới, mặt mày hứng khởi nói lớn. 

 - Tìm thấy ở đâu? 

 Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng vui mừng ra mặt, đồng thời cuối cùng đã trút được nỗi lo, chỉ cần Lý Lượng Tộ không chạy thoát là tốt nhất. 

 - Điện hạ người tuyệt đối không thể ngờ được, chúng ta tìm thấy trong nhà bếp, hơn nữa tuy tìm thấy người, nhưng đã chết rồi, mà dường như đã chết được mấy ngày, tuy là mùa đông, nhưng thi thể đã bốc mùi rồi! 

 Lúc này Vương Triều lại báo cáo. Lúc nãy họ tập trung tìm kiếm trong phủ là nơi có thể trốn, không hề để ý đến nhà bếp, may mà có người vô tình đi qua nhà bếp, ngửi thấy bên trong có mùi khó chịu, mới phát hiện Lý Lượng Tộ sớm đã chết từ lâu. 

 - Chết rồi? Sao lại chết đột ngột thế chứ? 

 Triệu Nhan nghe đến đó cũng không khỏi sửng sốt hỏi. Lúc nãy hắn nghĩ ra hàng ngàn lí do, trong đó khả năng lớn nhất là Lý Lượng Tộ nhờ sự giúp đỡ của người khác đã trốn thoát, không thể ngờ gã lại chết ở đây. 

 - Chúng ta cũng không biết, có một huynh đệ phát hiện xác Lý Lượng Tộ trong nhà bếp, trên người không có vết thương gì lớn, hơn nữa vì xác chết đã bốc mùi cho nên tạm thời chưa biết sao gã lại chết, vừa rồi ta đã sai người đi thông báo cho ngỗ tác rồi nhưng phỏng chừng phải một lúc mới đến kịp. 

 Lúc này Vương Triều cũng thắc mắc nói. Mặc dù Lý Lượng Tộ bị giam ở đây nhưng bình thường ăn uống ngủ nghỉ đều có người chăm sóc, sao tự nhiên chạy tới nhà bếp làm gì? 

 - Đi, đưa ta đi xem xem! 

 Vốn dĩ Triệu Nhan là đại phu nửa vời, tuy hắn không rành lắm về lĩnh vực y học nhưng chí ít cũng từng giải phẫu thi thể, biết đâu có thể nhìn ra nguyên nhân tử vong của Lý Lượng Tộ, mặt khác hắn cũng muốn tận mắt xác định người chết rốt cuộc có phải Lý Lượng Tộ hay không? 

 - Tam thúc, thật sự phải nhìn xác chết sao? 

 Triệu Hú nghe thấy lời của Triệu Nhan thì sợ hãi nói, dù gì cậu cũng còn nhỏ, bản năng đều sợ những thứ như xác chết. 

 - Thì sao, không phải con sợ đấy chứ? 

 Triệu Nhan cố tình cười ha ha hỏi. 

 - Ai... ai sợ chứ? 

 Thấy điệu cười trên mặt Triệu Nhan, Triệu Hú liền ra vẻ cứng rắn cãi, sau đó ưỡn ngực đi trước, tuổi này của cậu là lúc lòng tự tôn cao nhất, tất nhiên không chịu được Triệu Nhan khích đểu. 

 Triệu Nhan bèn đi theo Vương Triều đến nhà bếp - nơi phát hiện thi thể Lý Lượng Tộ, thực ra chỗ này cách khoảng sân mà bọn họ gặp ông lão bị đãng trí đó không xa, hơn nữa phòng này khá sạch sẽ, có vẻ có người từng ở, đoán rằng chính là ông lão đó đã ở đây. 

 Triệu Nhan đưa Triệu Hú đi vào bếp, vừa vào trong, mùi hôi thối liền sực vào trong cánh mũi, may mà bây giờ thời tiết đang lạnh, mùi không nặng lắm, nhưng cho dù là vậy, Triệu Hú vừa bước vào mặt đã trắng bệch, lồng ngực cũng cảm thấy khó chịu buồn nôn, còn Triệu Nhan và Vương Triều thì mặt mày như thường, không hề quan tâm đến mùi hôi kia. 

 Diện tích phòng bếp này không hề nhỏ, căn phòng trống không, rất ít đồ đạc, điều này cũng rất bình thường, dù sao cả ngôi phủ này chỉ có hai người là Lý Lượng Tộ và ông lão nô bộc, tất nhiên không cần dùng nơi quá rộng để nấu cơm, mà nhà bếp lại chất tụ rất nhiều thịt thà rau cỏ, thoạt nhìn Lý Lượng Tộ tuy bị giam hãm nhưng ăn uống bình thường cũng không tồi, dù sao nói thế nào gã cũng từng là vua một nước, tất nhiên phải giữ cho gã chút tôn nghiêm của bậc quân vương. 

 Tuy nhiên đúng ở vị trí bếp lò có xác của một người đàn ông trung niên tóc điểm bạc đang nằm, hai tay hai chân cuộn tròn lại, xem ra dường như đã rất đau đớn trước khi chết. Vì đầu của cái xác rúc vào trong, cho nên tạm thời Triệu Nhan không nhìn thấy vẻ mặt của gã, hắn liền sải bước đến, vòng qua trước thi thể quan sát, kết quả chỉ thấy mặt của gã đã cháy đen, nhưng thần thái vô cùng dữ tợn, kết hợp với động tác tay chân càng khiến Triệu Nhan khẳng định ông ta đã rất đau đớn khi chết. 

 Triệu Nhan nghiêm túc đánh giá bề ngoài thi thể này, dù sao mười mấy năm không gặp, hơn nữa đối phương cũng đã chết mấy ngày trời, bề ngoài cũng thay đổi rất lớn, nhưng Triệu Nhan nhìn một lúc nhanh chóng có thể xác định, đối diện chính là thi thể của Lý Lượng Tộ, đặc biệt là hắn còn gạt tay phải của thi thể ra xem, liền nhìn thấy vết thương trên bàn tay, càng chứng tỏ thân phận của đối phương, vết thương trên bàn tay này là trước kia khi Triệu Nhan áp giải Lý Lượng Tộ hồi kinh, giữa đường gã đã tự tay dùng mảnh sứ vỡ giết chết thê tử của mình là Lương hoàng hậu, nhưng khi ấy bàn tay của Lý Lượng Tộ cũng bị thương không nhẹ mới để lại vết sẹo này. 

 - Tam thúc, người này có phải là Lý Lượng Tộ không? 

 Lúc này Triệu Hú còn hơi rụt rè nhích đến bên cạnh Triệu Nhan, liếc nhìn xác chết rồi vội vàng quay đi chỗ khác, nhìn rất buồn cười, nhưng với độ tuổi như cậu có gan như vậy đã rất dũng cảm rồi. 

 - Không sai, hơn chục năm không gặp, vốn còn định nói vài câu với gã, không ngờ gã ta lại đột ngột chết ở đây. 

 Lúc này Triệu Nhan đứng dậy phủi phủi tay nói. So với mười mấy năm trước, Lý Lượng Tộ trước mặt đã già đi nhiều, khắp mặt đều là nếp nhăn, râu ria xồm xoàm, xem ra bao nhiêu năm cầm tù đối với gã chả khác nào tra tấn cực hình. 

 - Điện hạ, vừa nãy ta đã lục soát cả trong lẫn ngoài, không phát hiện thấy vết tích người ngoài xuất hiện ở đây, hơn nữa nhìn sắc mặt của Tây Nhung công, hình như là bị bệnh cấp tính mà chết, hơn nữa thi thể của gã cũng không bị xê dịch! 

 Lúc này Vương Triều cũng đi đến, cởi quần áo trên người Lý Lượng Tộ ra, có thể nhìn thấy mặt tiếp đất của thi thể toàn là vết máu tụ, chứng minh thi thể không hề bị di chuyển. 

 Thấy tác phong của Vương Triều, Triệu Nhan không cảm thấy gì, nhưng Triệu Hú nhìn thấy những vệt đen trên thi thể, ngửi thấy mùi hôi thối bốc lên từ cái xác, khiến không khỏi buồn nôn, đặc biệt là trí tưởng tượng của cậu rất phong phú, lúc này bỗng dưng nhớ tới món bánh bao thịt chua trưa nay ăn, hình như cũng là thịt để chua, khá giống với xác chết bốc mùi trước mắt, càng khiến cậu cảm thấy bụng dạ nhộn nhạo, suýt chút nữa nôn luôn ở đó. 

 Triệu Hú còn trẻ con rất thích thể hiện, không muốn mất mặt trước nhiều người như vậy, đặc biệt là không muốn tam thúc Triệu Nhan cười nhạo, cho nên khó khăn lắm mới nhịn được cơn buồn nôn, nhưng cũng chính lúc này, cậu lại nhìn thấy một cảnh tượng kinh dị. Sau khi Vương Triều kiểm tra thi thể xong, liền rửa tay trong vại nước ở bên cạnh, sau đó lấy từ trong túi ngực ra một chiếc bánh bao thịt chua rồi ăn ngon lành. Lúc nãy y còn chưa ăn hết bánh bao đã phát hiện Lý Lượng Tộ mất tích, thế là liền nhét vào trong ngực, giờ mới có thời gian ăn nốt. 

 Vương Triều thấy mình như vậy là quá đỗi bình thường, dù sao y là Bổ đầu, thành Đông Kinh lớn như vậy, thường xuyên có án mạng, hơn nữa y phải giải quyết rất nhiều vụ án, bình thường bận đến nỗi không được ăn cơm, có lúc đói quá cũng ăn đại cái gì đó ngay tại hiện trường, cho nên ăn bánh bao sau khi khám nghiệm thi thể đối với y không có gì khó. 

 Tuy nhiên hành động đó của Vương Triều trong mắt Triệu Hú lại cực kì kinh khủng, đặc biệt là mùi của bánh bao thịt chua, lúc này hòa lẫn với mùi hôi thối của xác chết xông vào mũi cậu khiến Triệu Hú không thể kìm được cơn buồn nôn, thế là “ọe” một tiếng, nôn hết sạch những gì trong bụng. 

 Triệu Nhan thấy Triệu Hú nôn mửa như vậy, sau đó liếc sang Vương Triều đang luống cuống cầm chiếc bánh bao, liền bụm miệng cười: 

 - Vương Triều, khẩu vị của ngươi thật khác biệt, chắc học trò này của ta cả đời sẽ không ăn bánh bao thịt chua nữa đâu. 

 - Ha ha, quen rồi, không ngờ khiến tiểu công tử thấy khó chịu! 

 Lúc này Vương Triều cũng ngại ngùng nói, nhưng vừa nói xong, y cũng không lãng phí phần bánh bao sót lại trong tay, hai ba miếng nhét thẳng vào miệng, rồi nhai nhồm nhoàm nuốt chửng, đúng lúc đó Triệu Hú tình cờ ngẩng đầu nhìn thấy, càng nôn dữ dội hơn. 

 Rất lâu sau Triệu Hú mới nôn hết, lúc này người khám nghiệm tử thi cũng đã đến. Người khám nghiệm tử thi thời Đại Tống đã được coi là một chức quan nhỏ chính thức trong nha môn, hơn nữa cũng vô cùng chuyên nghiệp, ví dụ vị khám nghiệm tử thi già hôm nay đến mang theo rất nhiều công cụ chuyên dụng, trong đó có nhiều vật dụng thoạt nhìn khá giống dụng cụ phẫu thuật ở hậu thế, đoán chắc là dùng để giải phẫu. 

 Vốn dĩ Triệu Nhan rất muốn xem xem khám nghiệm tử thi của Đại Tống làm việc thế nào, nhưng nghĩ tới Triệu Hú sẽ không chịu nổi, đành phải đưa cậu ra khỏi bếp, Vương Triều và vị khám nghiệm tử thi già tiến hành khám nghiệm, hi vọng có thể tìm thấy nguyên nhân cái chết của Lý Lượng Tộ, còn Triệu Hú ra khỏi nhà bếp liền hít hà không khí trong lành, lúc này hộ vệ của Triệu Nhan cũng mang trà đến cho cậu súc miệng, mới giúp Triệu Hú dễ chịu hơn nhiều. 


 Triệu Hú nghe thấy lời của Triệu Nhan lại biện bạch cho mình. 

 - Ha ha, kinh cũng được, mà sợ cũng được, con vẫn còn nhỏ, phản ứng như thế là thường tình. 

 Để không khiến Triệu Hú bị ám ảnh, lúc này Triệu Nhan liền cười an ủi nó, song sau đó hắn lại mỉm cười nói: 

 - Con đã nhìn thấy Lý Lượng Tộ rồi, tuy chỉ là một xác chết, nhưng con có cảm nghĩ gì không?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.