Chương trước
Chương sau
Phía đông chùa Đại Tướng Quốc của thành Đông Kinh sát một con đường tên là Điềm Thủy Hạng, nhưng mặc dù Điềm Thủy Hạng tên là Hạng (nghĩa là ngõ hẻm),nhưng thực ra là một đường ba làn, từ đông sang tây lần lượt là Điềm Thủy Hạng thứ nhất, thứ hai, thứ ba, trong đó Điềm Thủy Hạng thứ ba gần chùa Đại Tướng Quốc nhất, càng khiến nơi đây sầm uất hơn, trên đường đến đâu cũng thấy hàng quán, người đi lại tấp nập, bộc lộ rõ sự phồn hoa của thành Đông Kinh. 

 Ở chính giữa Điềm Thủy Hạng thứ ba, ở đây có một con hẻm nhỏ hướng đông tây, có thể đi qua chỗ này đến chùa Đại Tướng Quốc ở phía tây Điềm Thủy Hạng, cũng chính vì lí do đó, khiến các hàng quán càng tập trung đông đúc, vô số thương nhân đều muốn mở một quán của mình ở đây, điều này khiến giá đất nơi đây có thể nói đắt như vàng, thương gia nào có thể mở quán chỗ này đều là những thương gia lớn có máu mặt của thành Đông Kinh. 

 Tuy nhiên cũng chính nơi hàng quán san sát này lại có một tiệm bánh bao nhỏ trụ vững, mặt tiền tiệm bánh bao không lớn, so với những cửa hàng lớn xung quanh quả thực trông rất nghèo nàn, nhưng chính tiệm bánh bao nghèo nàn này lại tọa lạc trên khúc quẹo của con đường, đây là vị trí đẹp nhất trên con đường nhưng lại thuộc sở hữu của tiệm bánh bao nhỏ không có gì bắt mắt này. 

 Mặc dù mặt tiền tiệm bánh bao này rất nhỏ nhưng lại rất đắt khách, trước cửa xếp hai hàng dài, trong đó không ít người quần áo lượt là, vừa nhìn đã biết người hầu của nhà khá giả, nhưng họ lại không mua sơn hào hải vị ở tửu lâu bên cạnh mà chạy tới xếp hàng mua bánh bao trong tiệm bánh nhỏ hẹp này, thực sự khiến người ta cảm thấy khó hiểu. 

 Tại lầu hai của tửu lâu đối diện tiệm bánh bao, Triệu Nhan và Triệu Hú đang ngồi đối diện nhau, trước mặt họ ngoài mấy món ăn nhẹ trong quán ra, còn lại bắt mắt nhất chính là một đĩa bánh bao ở chính giữa bàn, còn lúc này Triệu Hú lại đang ngắm nghía đĩa bánh bao, khuôn mặt ngập tràn vẻ thích thú. 

 - Tam thúc, đây chính là bánh bao dưa chua nức tiếng ở thành Đông Kinh sao? 

 Triệu Hú nhìn đĩa bánh bao bốc hơi nghi ngút trước mặt rất lâu mà không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt, mới không kìm được hỏi. 

 Bánh bao dưa chua là món ăn nổi tiếng của thành Đông Kinh, có lẽ theo người khác thấy, bánh bao dưa chua dường như chả có gì đặc biệt, nhưng tiệm bánh bao dưa chua Điềm Thủy Hạng này lại khác, bánh bao dưa chua thơm ngon đặc biệt, ăn không biết ngán, ngược lại khiến người ta thèm thuồng, chỉ cần ăn một lần, sẽ nhớ mãi hương vị độc đáo đó, khiến bánh bao dưa chua Điềm Thủy Hạng cực kì có tiếng ở thành Đông Kinh, rất nhiều vương công quý tộc đều thích sai người hầu đi mua vài cái bánh bao ở đây về. 

 - Đúng vậy, không ngờ con cũng từng nghe qua danh tiếng của nó, mau ăn lúc còn nóng, nếu nguội rồi sẽ mất ngon đấy. 

 Lúc này Triệu Nhan cũng cười ha ha nói, sau đó thò tay cầm một cái bánh bao cho vào miệng cắn một miếng, bên trong vỏ bánh mỏng là nhân thịt dưa chua đậm đà, tuy không nhiều nước như bánh bao hấp, nhưng vị chua cực kì vừa miệng, đây không phải là lần đầu tiên Triệu Nhan ăn loại bánh này nhưng mỗi lần khi thưởng thức đều không kìm được cảm thán trong lòng. 

 Buổi sáng Triệu Nhan đưa Triệu Hú đến chỗ Triệu Quần học sinh lý, buổi chiều vẫn còn phải học một môn nữa, nhưng trước khi học, họ phải giải quyết bữa trưa đã, thế là Triệu Nhan đưa Triệu Hú đến đây, ngoài ra hắn còn hẹn người khác đến đây gặp mặt. 

 Triệu Hú cũng từng nghe đến món bánh bao dưa chua nổi tiếng ở đây, đáng tiếc chưa có dịp thưởng thức, bây giờ cơ hội ở ngay trước mắt, nó tất nhiên không bỏ lỡ, thế là mỗi tay cầm một cái bánh bao, sau đó nhai nhồm nhoàm, kết quả nhanh chóng bị chinh phục bởi hương vị lạ của bánh bao này, hai miếng đã hết cái bánh bao trong tay phải, sau đó lại ngấu nghiến chiếc bánh bao trong tay trái, tay phải còn trống cũng không rảnh rang mà lại thò tay lấy một cái nữa, dường như không thèm chú ý đến tiểu tiết lễ nghĩa. 

 Thấy Triệu Hú ăn ngon như vậy, Triệu Nhan cười rất vui, ăn xong một cái không ăn thêm, mà đẩy đĩa bánh bao đến trước mặt Triệu Hú, kết quả đĩa bánh bao gần như bị Triệu Hú nuốt gọn vào bụng, hơn nữa vì ăn quá vội bị nghẹn trợn trừng mắt, Triệu Nhan vội vàng rót cho nó chén trà mới giúp Triệu Hú khỏi trở thành hoàng đế đầu tiên trong lịch sử chết vì nghẹn bánh bao. 

 - Ngon, quá ngon, bánh bao thịt bình thường ăn nhiều sẽ thấy ngán, nhưng bánh bao dưa chua này lại khác, vị chua bên trong càng đặc biệt, có thể khiến người ta ăn rất nhiều, thực sự là mỹ vị hiếm có! 

 Triệu Hú uống liền mấy ly trà mới khen ngợi hết lời. 

 - Ha ha, Hú nhi nếu con thật sự nghĩ rằng nó là bánh bao dưa chua, thì nhầm to rồi! 

 Triệu Nhan nghe thấy lời của Triệu Hú lại chợt bật cười nói. 

 - Là sao, lẽ nào vừa rồi chúng ta không phải ăn bánh bao dưa chua sao? 

 Triệu Hú nghe thấy vậy không khỏi ngạc nhiên nói. Nếu bánh ngon như vậy vẫn chưa phải bánh bao dưa chua của Điềm Thủy Hạng, thì bánh bao dưa chua thật sự sẽ còn ngon nhường nào? 

 Tuy nhiên Triệu Nhan nghe thấy lời của Triệu Hú thì lắc lắc đầu nói: 

 - Thứ chúng ta ăn chính là bánh bao dưa chua nổi tiếng nhất của Điềm Thủy Hạng, nhưng mặc dù nó tên là bánh bao dưa chua, nhưng thực chất nhân bánh bao không hề dùng dưa chua! 

 - Cái gì, đây... đây sao có thể là sự thực, lúc nãy con rõ ràng nếm thấy vị chua mà, lẽ nào không phải dưa chua? 

 Triệu Hú nghe thấy vậy lại kinh ngạc thốt lên. 

 - Ha ha, chua thì có chua, nhưng không phải là dưa chua, bánh bao dưa chua của Điềm Thủy Hạng thực ra là làm từ thịt chua, còn mặc dù cũng chế biến một ít rau, nhưng vị chua trong bánh bao chủ yếu là từ thịt lợn làm thành thịt chua, như vậy bánh bao làm ra mới có vị đặc biệt như thế, khiến người ta ăn mãi không ngán. 

 Triệu Nhan cười ha ha giải thích. Dùng thịt chua làm bánh bao là bí quyết của tiệm bánh bao này, rất ít người biết, hơn nữa cho dù biết bí quyết này rồi cũng chưa chắc có thể làm được bánh bao ngon như thế, vì tiệm bánh bao này còn có bí quyết trộn nhân bánh, đây mới là mấu chốt. 

 - Thì ra là vậy, tiệm bánh bao này đúng là giảo hoạt, tên bánh là bánh bao dưa chua, nhưng thực ra lại là bánh bao thịt chua. 

 Lúc này Triệu Hú suy diễn lẩm bẩm, nhưng nó chợt nhớ ra gì đó, liền gấp gáp nói: 

 - Tam thúc, không đúng, thịt để chua không bị hỏng sao, thứ này ăn vào sẽ không đau bụng chứ? 

 - Ha ha, yên tâm đi, thịt để chua không nhất định gây đau bụng, chỉ cần sau khi hấp ở nhiệt độ cao, sẽ trở thành món ngon, cho dù không làm thành bánh bao cũng rất tuyệt! 

 Triệu Nhan liền cười lớn nói. Miền nam hậu thế có rất nhiều dân tộc thiểu số thích ăn thịt chua, chỉ có điều hắn không ngờ ở Đại Tống thời kì này, món ăn ngon làm từ thịt chua đã xuất hiện rồi. 

 Nghe thấy ăn thịt chua sẽ không đau bụng, Triệu Hú mới thở phào, nhưng sau đó nó lại nhớ tới một chuyện, liền lên tiếng hỏi: 

 - Tam thúc, vẫn không đúng, theo luật pháp Đại Tống ta, thịt biến chất tuyệt đối không cho phép bán, nếu không sẽ bị lưu đày một năm, nếu gây ra tử vong, còn bị xử phạt treo cổ. Bánh bao tiệm này tuy rất ngon, nhưng làm từ thịt biến chất, làm như vậy chẳng phải là phạm pháp sao? 

 - Không sai, Hú nhi sự hiểu biết của con về luật Đại Tống vượt xa dự đoán của ta. Kể ra tiệm bánh bao này đã có hơn ba mươi năm rồi, còn sao nó có thể duy trì bán bánh bao thịt chua mà không bị nha môn xét xử, trong đó còn có một câu chuyện khá thú vị! 

 Lúc này Triệu Nhan lại cười ha ha nói. Vừa hay bây giờ đang nhàn rỗi, câu chuyện này cũng có thể tăng chút hiểu biết cho Triệu Hú. 

 - Hả? Câu chuyện gì ạ? 

 Nhưng có câu đã nghèo còn mắc cái eo, một hôm Hồ đại thiện nhân đi mua thịt, lại bị tên bán thịt lừa, mua phải một đống thịt đã bị chua. Theo luật pháp Đại Tống, người bán thịt biến chất như vậy sẽ bị lưu đày, nhưng tên bán thịt lại có chút thế lực trong vùng, nếu Hồ đại thiện nhân dám đi báo quan, cùng lắm chỉ có thể bắt tên kia đi lưu đày, nhưng cũng sẽ vì thế mà đắc tội với tên bán thịt, sau này ông cũng đừng mong mua được một cân thịt nào. 

 Nếu là trước kia, Hồ đại thiện nhân chắc chắn sẽ coi như xui xẻo mà chôn đống thịt này đi mua thịt mới, cho dù chịu lỗ cũng không làm trái với lương tâm dùng chỗ thịt chua đó làm nhân bánh bao, nhưng dạo gần đây tiệm bánh bao buôn bán ế ẩm, không thể quay vòng vốn, ông đã tiêu gần hết số tiền tiết kiệm để mua chỗ thịt đó, không còn tiền đâu mua thịt mới nữa, như vậy, nếu không dùng chỗ thịt chua này thì tiệm bánh bao của ông chỉ còn nước đóng cửa, cả gia đình ông chỉ có thể ngồi chờ chết. 

 Khi nói tới đây, Triệu Nhan chợt dừng lại, sau đó mặt mày nghiêm trọng nói với Triệu Hú: 

 - Hú nhi, nếu con là Hồ đại thiện nhân thì sẽ làm thế nào?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.