Chương trước
Chương sau
Ngoài cổng học viện Truy Nguyên đã họp nên một khu chợ rất nhộn nhịp, hóa ra thôn Thượng Thủy đã đổi thành trấn Thượng Thủy, cả thị trấn nhỏ sống chủ yếu dựa vào học viện Truy Nguyên, hơn nửa dân trong thị trấn đều là học sinh đến dự thính ở học viện Truy Nguyên, nửa còn lại ngoài những thôn dân bản địa ra, phần đa là tiểu thương đến làm ăn. 

 Nói đến tri thức truyền thụ trong học viện Truy Nguyên mặc dù không giống với truyền thụ Nho học, nhưng cũng đã dần dần được Nho giáo tiếp nhận, thậm chí rất nhiều người còn dốc sức dung nhập những tri thức mới này vào trong hệ thống Nho học. Triệu Nhan rất ủng hộ hành động này, vì làm như vậy rất có lợi cho truyền bá khoa học hiện đại, ví dụ hồi trước còn có đại thần đề xuất, hi vọng có thể bổ sung những tri thức mới của Triệu Nhan vào khoa cử, mặc dù kiến nghị này tạm thời chưa được triều đình chấp nhận, song chí ít cũng nói lên sức ảnh hưởng của tân học. 

 Khi Triệu Nhan đưa Triệu Hú đến học viện Truy Nguyên, đúng lúc học viện mở cổng trường học buổi sáng, khu chợ trước cổng trường đâu đâu cũng là hàng điểm tâm, trước sạp chật cứng đủ các học sinh già trẻ khác nhau, phần lớn đều là học sinh dự thính của học viện, vì học viên chính thức của học viện bình thường đều ở trong kí túc xá của học viện, buổi sáng thông thường chỉ ăn cơm trong nhà ăn của học viện. 

 Xe ngựa của Triệu Nhan đến trước cổng học viện, sau đó hắn cùng Triệu Hú xuống xe ngựa, được hộ vệ tháp tùng vào học viện, vì học viện là thánh địa của tri thức, nơi đây không cho phép bất cứ ai ngồi xe ngựa vào, cho dù Triệu Nhan là người sáng lập ra học viện, nhưng họ đến học viện cũng phải tuân thủ quy tắc của học viện. 

 Lần này Triệu Nhan đến học viện không muốn kinh động quá nhiều người, mà đến thẳng phân Viện y học của tứ đệ Triệu Quần ở, ba năm trước Triệu Quần bắt đầu tìm cách thành lập khoa y học trong học viện Truy Nguyên, y học vốn là một môn khoa học rất quan trọng, cho nên sau khi mở khoa y học, Triệu Nhan nhanh chóng đổi khoa y học thành Viện y học, sau ba năm phát triển, y học đã trở thành một trong những ngành học quan trọng nhất của học viện Truy Nguyên, vì y học không những thực dụng, hơn nữa còn có thể mở kì thi để ra làm quan, vì vậy mỗi năm cũng có rất nhiều người báo danh thi vào Viện y học. 

 Viện y học nằm ở phía đông bắc học viện Truy Nguyên, rất gần Hiển Vi Quán của Đạo môn, đó là nơi Triệu Quần học y, Tào Dật và Trực Lỗ Cổ đều sống ở đó. Kể ra Trực Lỗ Cổ đã hơn chín mươi tuổi, song nhờ bảo vệ sức khỏe tốt, bây giờ xương cốt vẫn rắn chắc, không kém những người trẻ tuổi là bao, xem ra lão chắc chắn có thể sống đến trăm tuổi. 

 Trước đây Triệu Nhan từng đến Viện y học vài lần, cho nên khá quen thuộc với nơi đây, bèn đưa Triệu Hú đi thẳng đến phòng làm việc của Triệu Quần, sau đó không thèm gõ cửa đã đẩy cửa bước vào, kết quả nhìn thấy Triệu Quần đang lúi húi viết gì đó, khi nghe thấy có người đi vào, không thèm ngẩng đầu đã cất tiếng: 

 - Tam ca, bao giờ huynh mới học được phép gõ cửa đây? 

 - Hả? Tứ thúc người còn chưa nhìn chúng cháu, sao biết là tam thúc? 

 Chưa đợi Triệu Nhan lên tiếng, Triệu Hú tò mò cướp lời. 

 - Rất đơn giản, cả cái Viện y học này người dám không gõ cửa mà đi vào phòng làm việc của ta, ngoài tứ thẩm của con ra chỉ có tam thúc con thôi, nhưng tứ thẩm đang mang thai, dạo này đang ở nhà dưỡng thai, không thể đến học viện, cho nên tất nhiên chỉ có thể là tam thúc con thôi. 

 Khi nói đến đây, Triệu Quần cuối cùng mới đặt bút trong tay xuống, rồi ngẩng đầu cười với Triệu Hú: 

 - Đương nhiên những điều đó không quan trọng, quan trọng là hôm trước tam thúc con từng nói với ta, hôm nay sẽ đưa con đến, cho nên tất nhiên ta có thể đoán ra người đẩy cửa vào là ai. 

 - Thì ra là thế, cháu còn tưởng tứ thúc có năng lực tiên tri cơ! 

 Triệu Hú nghe thấy vậy lại cười đùa giỡn. Tuy Triệu Quần hơn nó mười mấy tuổi, nhưng tính cách của Triệu Quần rất hài hước, bình thường khi ở cùng mấy đứa cháu của mình như Triệu Hú không hề phân lớn nhỏ, cho nên Triệu Hú cũng không sợ Triệu Quần, gặp mặt rồi tất nhiên phải trêu đùa chút. 

 - Tiên tri thì có gì to tát, chẳng qua tứ thúc con không thích học đạo, nếu học được những đạo thuật trong Đạo môn, tiên tri chả có gì khó, thậm chí làu thông cả binh thuật cũng nên! 

 Lúc này Triệu Quần cũng nói đùa. 

 - Ha ha, đừng giỡn nữa, chuẩn bị học thôi, buổi chiều ta còn có kế hoạch khác! 

 Lúc này Triệu Nhan cũng cười nói, đồng thời còn cáu bẳn lườm Triệu Quần. 

 Thấy vẻ mặt của Triệu Nhan, Triệu Quần lập tức ngừng cười, liền nói với Triệu Hú: 

 - Bệ hạ, con sang phòng bên cạnh trước đợi ta, ta chuẩn bị một lát rồi sẽ dạy con học! 

 - Vâng! 

 Triệu Quần vô cùng ngoan ngoãn thưa một tiếng, sau đó quay đầu đến phòng bên cạnh. Đó thực ra là một phòng họp nhỏ, là nơi bình thường Triệu Quần hay họp với các giáo viên của học viện, bên cạnh bàn lắp sẵn một chiếc bảng đen nhỏ, tất nhiên cũng có thể làm phòng học. 

 - Tam ca, dạy cho Bệ hạ những kiến thức này thật sao? 

 Đợi Triệu Hú đi khỏi, Triệu Quần bèn làm mặt khổ hỏi Triệu Nhan. Mấy ngày trước khi Triệu Nhan nói với y chuyện này, y còn nghĩ hắn đang đùa, cho nên chưa suy nghĩ gì đã đồng ý cái rụp, nhưng mấy ngày nay Triệu Nhan cứ giục y soạn bài, mới khiến y ngộ ra đây không phải nói đùa, nhưng y hối cũng không kịp nữa rồi. 

 - Đương nhiên cần dạy, Hú nhi cũng không còn nhỏ nữa, dạo trước còn yêu cầu đổi cung nữ già bên cạnh thành những cô nương trẻ trung xinh đẹp, có nghĩa nó đã bắt đầu có hứng thú với người khác giới, nên bây giờ chúng ta phải dạy nó điều đúng đắn, đệ là một đại phu, không ai hiểu rõ điều này hơn đệ, vì thế chuyện này đành phải làm phiền đệ rồi! 

 Triệu Nhan tỏ vẻ hiển nhiên nói. 

 “Chuyện này huynh biết không ít hơn đệ, sao cứ phải để đệ dạy?” 

 Lúc này Triệu Quần thầm oán thán nói. Đương nhiên mấy lời này y không dám thốt ra tiếng, vì Triệu Nhan không những là tam ca của y, hơn nữa còn là sư phụ của y, tuy y đã thành tài, nhưng trong lòng vẫn luôn kính sợ Triệu Nhan, đặc biệt là y còn chủ động đồng ý chuyện này, vì vậy không thể đổi ý. 

 Bất đắc dĩ, Triệu Quần giở giáo án nằm trên bàn đã chuẩn bị xong trước đó ra, sau đó ấm ức liếc Triệu Nhan rồi đủng đỉnh vào phòng họp bên cạnh. Lúc này Triệu Hú đã ngồi vào chỗ, tròn mắt hiếu kì nhìn Triệu Quần, bài học hôm nay dường như rất thần bí, cho nên nó cũng rất háo hức với tiết học này. 

 Dưới ánh nhìn của Triệu Hú, Triệu Quần bất giác đỏ mặt, thậm chí còn muốn quay đầu chạy. Tuy y không phải lần đầu tiên dạy thứ này, trước đây cũng từng dạy cho các học sinh kiến thức tương tự, nhưng Triệu Hú là cháu ruột của y, khiến y thực sự ngượng ngùng, song nhớ tới Triệu Nhan vẫn đang ở ngoài, y đành phải bất chấp. 

 Triệu Quần bước nhanh tới trước chiếc bảng đen nhỏ trong phòng họp, rồi lấy một bức tranh trong giáo án ra, rồi mở dán lên bảng, nhưng khi Triệu Hú bên dưới nhìn thấy nội dung trên tranh, khuôn mặt nhỏ chợt cứng đờ, sau đó nhìn tứ thúc mình bằng ánh mắt khác lạ, vì trên bức tranh vẽ một nam một nữ, hơn nữa còn không mặc quần áo. 

 Triệu Quần phải dạy cho Triệu Hú về sinh lý. Bài học này cho dù ở Trung Quốc hiện đại cũng chưa có nhiều trường giảng dạy, thậm chí nếu có, thầy giáo dạy môn này hầu như cũng hời hợt, hoặc là để học sinh tự đọc, hoặc bỏ qua luôn tiết đó, cho nên Triệu Nhan quyết định dạy cho Triệu Hú tiết học sinh lý có hơi vượt thời đại. 

 - Khụ, Bệ hạ, hôm nay ta sẽ dạy con tiết sinh lý, cái gọi là sinh lý, xét theo nghĩa rộng, là để chỉ hoạt động sống và chức năng của các cơ quan trong cơ thể sinh vật, nhưng nó còn bao hàm một ý nghĩa quan trọng, đó chính là lí thuyết sinh sôi nảy nở... 

 Triệu Quần dù sao cũng là một đại phu, mặc dù dạy môn sinh lý cho cháu mình có chút xấu hổ, nhưng trước đây y cũng từng dạy những thứ tương tự cho học sinh, cho nên sau khi thả lỏng, giảng giải rất lưu loát, bắt đầu giảng chi tiết sự khác nhau giữa kết cấu sinh lý của nam và nữ giới, và bí ẩn về sinh trưởng sinh sản. 

 Tuy Triệu Hú chưa đến mười một tuổi nhưng trưởng thành sớm, nên từ nhỏ nó đã mơ hồ tò mò về chuyện nam nữ, thực ra nam tử quý tộc có rất nhiều người giống nó, thậm chí con trai quý tộc mới mười một mười hai tuổi đã làm lần đầu tiên với tỳ nữ bên cạnh, có đứa còn có con rồi. 


 - Dạy cái này chẳng có gì khó, tam ca huynh nhìn vẻ mặt của Bệ hạ là biết thu hoạch hôm nay của nó cực nhiều. 

 Lúc này Triệu Quần bật cười đáp. Bây giờ y đã coi Triệu Quần như một học sinh bình thường, tất nhiên cũng không thấy ngại. 

 Tuy nhiên dù sao Triệu Hú vẫn là trẻ vị thành niên, nghe Triệu Nhan hỏi không kìm được đỏ mặt, sau đó cúi đầu không dám nhìn Triệu Nhan, Triệu Nhan cũng biết tuổi này của nó khá mẫn cảm, cho nên cũng không hỏi riêng Triệu Hú học hành thế nào, dù gì Triệu Hú cũng không định học y, kiến thức ở mảng này chỉ cần hiểu sơ sơ là được rồi. 

 Triệu Nhan tán gẫu thêm với Triệu Quần vài câu, tiện thể hỏi về Nhã Nhi đang mang bầu, rồi mới đưa Triệu Hú rời khỏi học viện Truy Nguyên, buổi chiều hắn còn một tiết học nữa, so với tiết sinh lý buổi sáng, tiết học buổi chiều khá là nặng kí.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.