Chương trước
Chương sau
Lời của Triệu Húc vừa thốt lên, bầu không khí trong đại điện lập tức thay đổi, trong đó Cao Thái hậu và Hướng Hoàng hậu sắc mặt càng u ám liếc nhìn Triệu Húc một cái, bởi vì ngay lúc này Triệu Húc muốn cùng Triệu Nhan nói chuyện riêng, điều đó gần như biểu thị Triệu Húc muốn chọn Triệu Nhan để tiếp nhận ngôi vị Hoàng đế, dù Triệu Húc cũng có con trai, nhưng lớn tuổi nhất cũng chỉ mới mười tuổi, căn bản không có năng lực quản lý một đế quốc lớn, trái lại Triệu Nhan không những trẻ trung khỏe mạnh, hơn nữa tình cảm với Triệu Húc lại vô cùng sâu đậm, lại thêm rất có tài năng, cho nên bất kể là nhìn từ phương diện nào, Triệu Nhan đều thích hợp hơn bất cứ vị Hoàng tử nào, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Cao Thái hậu và Hướng Hoàng hậu không yên tâm về Triệu Nhan. 

 Tào Dật và Hoàng Ngũ Đức nghe được lời Triệu Húc thì tất cả đều bị chấn động tinh thần, Tào Dật tuy rằng không để ý tới sự đời, nhưng Tào gia bọn lão cũng không tránh được tục lệ, nếu như Triệu Nhan đăng cơ, như vậy Tào Dĩnh nhất định chính là Hoàng hậu, điều này quả thực ảnh hưởng rất lớn tới Tào gia. Mà Hoàng Ngũ Đức luôn có mối giao hảo với Triệu Nhan, tuy rằng ông ta không ủng hộ Triệu Nhan tranh giành ngôi vị, nhưng nếu như Triệu Nhan có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, đối với ông ta cũng là một chuyện tốt. 

 Thật ra không chỉ người khác, Triệu Nhan nghe được lời của Triệu Húc cũng sửng sốt, việc người khác có thể nghĩ đến, hắn tất nhiên cũng có thể nghĩ đến, chỉ có điều hắn lại không có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào, hơn nữa trong lòng hắn mà nói, hắn cũng không tình nguyện tiếp nhận ngôi vị Hoàng đế này, nhưng trong tình huống này, hắn làm sao có thể cự tuyệt? 

 Triệu Húc hình như không cảm nhận được bầu không khí trong đại điện thay đổi, lại nắm chặt tay Hướng Hoàng hậu, khiến cho nàng trong lúc khiếp sợ tỉnh táo lại, và ra hiệu cho nàng đưa những người khác lui xuống. Hướng Hoàng hậu mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng cũng không đành lòng cự tuyệt, bất đắc dĩ đành phải gật đầu đồng ý, là người đầu tiên đứng lên ra khỏi tẩm cung. Nhìn thấy Hướng Hoàng hậu rời khỏi, đám người Hoàng Ngũ Đức và Tào Dật cũng đều rời đi, cuối cùng Cao Thái hậu cũng đành thở dài một tiếng xoay người rồi bước đi. 

 Đợi sau khi tất cả mọi người đều đi khỏi, Triệu Nhan vừa muốn nói gì đó, tuy nhiên Triệu Húc lúc này lại xua tay ngăn hắn nói, sau đó thở hổn hển mấy hơi rồi mới yếu ớt mở miệng nói: 

 - Tam đệ, tình hình sức khỏe của ta đệ cũng biết. Lúc trước khi Trực Lỗ Cổ thần y dùng thuật châm cứu kéo dài mạng sống cho ta, đã từng nói với ta, nếu như sử dụng biện pháp như này, đợi đến khi nguyên khí của ta đã tận chính là ngày mà ta phải chết, mấy ngày nay ta càng ngày càng cảm thấy lực bất tòng tâm, lần này lại nôn ra máu hôn mê, chắc là thời gian đã không còn nhiều nữa. 

 - Đại ca, người không nên nói những lời xui xẻo này nữa. Hiện tại người đang đương tuổi tráng niên, nhất định có thể hồi phục được. 

 Triệu Nhan nghe đến đó vẻ mặt kích động nói. 

 - Tam đệ, đệ cũng đã trưởng thành rồi, không cần nói những trẻ con này, ta bây giờ tựa như phụ hoàng lúc trước, đều không còn bao nhiêu ngày nữa, phụ hoàng lúc trước chọn ta tiếp nhận ngôi vị Hoàng đế, mà ta trước khi đi, tất nhiên cũng muốn chọn một người thích hợp tiếp nhận ngôi vị Hoàng đế Đại Tống. 

 Triệu Húc lúc này là vẻ mặt tươi cười ôn hòa nói. 

 Tuy nhiên Triệu Nhan nghe đến đó càng thêm cảm thấy không ổn, cuối cùng cười gượng một tiếng nói: 

 - Đại ca. Những lời này thật ra huynh nên nói với mẫu hậu và hoàng tẩu thì càng thích hợp hơn, đệ tin rằng hai người họ nhất định có thể giúp huynh chọn ra một người thích hợp trong số hoàng điệt. 

 Đối với lời của Triệu Nhan, Triệu Húc cũng không trực tiếp đáp lại, ngược lại bỗng nhiên thở dài nói: 

 - Tam đệ, đệ có phải rất muốn biết, lúc trước ta vì sao phải giấu diếm bệnh tình của mình, lại vì sao để Trực Lỗ Cổ thần y giúp ta kéo dài tính mạng không? 

 Nghe được Triệu Húc đột nhiên nhắc tới chuyện này, Triệu Nhan lại sửng sốt lần nữa, ngay sau đó gật đầu nói: 

 - Đại ca, chính xác chuyện này khiến cho đệ cảm thấy kì quái, lẽ ra theo tính cách của huynh, ít nhất trước khi sự việc xảy ra nhất định sẽ có sắp xếp mới phải. 

 Chỉ thấy Triệu Húc lúc này lại cười gượng lắc đầu, sau đó mới dùng ngữ khí nghiêm trọng mà nói: 

 - Lúc trước sau khi ta biết được mạng mình không còn được bao lâu, đầu tiên liền nghĩ đến việc an bài Thái tử, dựa theo mặt tình cảm mà nói, chính ta cũng có khuynh hướng lập con trai của mình, chỉ là bọn chúng đều còn quá nhỏ, căn bản không có năng lực gánh vác trọng trách cai trị một đại quốc, cho nên theo lý trí mà nói, ta càng muốn đem ngôi vị Hoàng đế truyền lại cho Tam đệ… 

 - Đại ca… 

 Triệu Nhan nghe đến đó cũng không kìm được kinh ngạc nói. 

 Tuy nhiên lời của Triệu Nhan còn chưa nói hết, đã bị Triệu Húc mỉm cười ngắt lời nói: 

 - Tam đệ đừng vội. Trước tiên đệ nghe ta nói hết đã. 

 Nói tới đây Triệu Húc bỗng nhiên thở dài, tiếp theo lại mở miệng nói: 

 - Đối với việc lập người kế vị như thế nào, ta cũng luôn lưỡng lự không chắc giữa tình cảm và lý trí, thiết nghĩ muốn lập con trai mình, lại muốn làm cho Đại Tống càng thêm giàu mạnh, ta tin rằng đệ sẽ còn làm tốt hơn ta, chẳng qua lúc bệnh tình của ta trầm trọng hơn, ngay cả suy nghĩ vấn đề này cũng có chút tốn sức, tinh thần càng không khá hơn, vì thế ta liền đề xuất yêu cầu kéo dài tính mạng với Trực Lỗ Cổ thần y, nói chung vì chính bản thân mình mà tranh thủ chút thời gian để tự hỏi. 

 Nghe đến đó, Triệu Nhan cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân Triệu Húc giấu diếm bệnh tình, hóa ra là y vì không đưa ra được chủ ý, không biết nên truyền ngôi cho ai, cho nên mới tạm thời che giấu bệnh tình, chỉ có điều không ngờ tới bệnh tình của y còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán, cuối cùng không ngờ lại cần Trực Lỗ Cổ dùng châm cứu kích thích nguyên khí còn sót lại trong cơ thể y mới có thể suy nghĩ bình thường. 

 - Đại ca, huynh cũng biết tính của đệ, đối với ngôi vị Hoàng đế đệ thật sự không có bất kỳ hứng thú nào, bây giờ huynh đang bệnh nặng trong người, đệ tạm thời thay huynh một thời gian ngắn thì không có vấn đề gì, nhưng nếu như để cho đệ xử lý quanh năm suốt tháng thì vĩnh viễn cũng xử lý không xong chính sự, chỉ sợ cuối cùng đệ sẽ bị ép cho điên mất. 

 Điều cần nói đều đã nói ra rồi, Triệu Nhan cũng không che giấu ý nghĩ của mình, tuy nhiên Triệu Húc hẳn sớm đã rõ được ý nghĩ của hắn, nhưng y vẫn đưa Triệu Nhan vào một trong những người được chọn để truyền ngôi, cho nên Triệu Nhan lo lắng những lời này của mình sẽ không có hiệu quả gì. 

 Quả nhiên, chỉ thấy trên khuôn mặt Triệu Húc lại lộ ra nụ cười vô lực tái nhợt nói: 

 - Tam đệ, lúc trước phụ hoàng cũng nói tính đệ quả là lười nhác, thẳng thắn mà nói, lúc trước ta còn hoài nghi đệ có thật sự là lười nhác hay không, tuy nhiên sau đó ta phát hiện, tam đệ thật sự là quá lười nhác, nếu không phải liên quan đến an nguy bách tính thiên hạ, đệ tuyệt đối không chịu ra sức, cũng chính vì biết điều này, cho nên ta đối với đệ gần như tín nhiệm không chút đề phòng, trên thực tế cũng chứng minh ta quả nhiên không có nhìn lầm, mấy năm nay mỗi chuyện tam đệ làm, cũng đều vì giang sơn Đại Tống ta mà suy nghĩ! 

 - Đại ca, huynh cũng đã biết đệ tính tình lười nhác rồi, tại sao vẫn còn muốn làm khó đệ, người trong nhà biết chuyện trong nhà, đệ ở một bên giúp đỡ triều đình làm một chút chuyện thì không có vấn đề gì, nhưng nếu như thật sự để cho đệ làm chủ một thời gian dài, chỉ sợ sẽ xảy ra sai lầm. 

 Triệu Nhan lại mở miệng nói, tuy rằng hoàng vị Đại Tống đã có tiền lệ huynh chết đệ lên, tuy nhiên việc truyền ngôi của hai huynh đệ Thái tổ và Thái Tông này có nhiều điểm đáng ngờ, hơn nữa vẫn luôn bị người đời lên án, Triệu Nhan cũng không muốn trở thành Tống Thái Tông thứ hai. 

 - Tam đệ, ta cũng biết đệ không muốn tiếp nhận ngôi vị Hoàng đế, nhưng đệ chớ quên, đệ cũng là con cháu Triệu thị, trong người chảy dòng máu hoàng tộc Triệu thị, cho nên đệ cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ gánh vác sứ mệnh hoàng tộc! 

 Triệu Húc lúc này lại trở nên nghiêm túc nói, hơn nữa sau khi nói xong, bỗng nhiên ho khan không dừng, điều này làm cho Triệu Nhan hoảng sợ, vội vàng tiến lên giúp y vỗ phía sau lưng, chỉ có điều biểu hiện trên mặt của y vô cùng rối rắm, ở tình huống này, hắn thật sự còn có thể cự tuyệt Triệu Húc được sao? 

 Triệu Húc ho khan một hồi lâu mới dừng lại, khi nhìn thấy biểu hiện rối rắm trên mặt Triệu Nhan, chỉ thấy y đành thở dài một cái nữa, dùng tiếng khàn khàn nói: 

 - Tam đệ, đệ cũng không cần phải quá rối loạn, nói đến vi huynh cũng hết sức hổ thẹn, đối với chuyện đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho ai, vi huynh tuy rằng suy tính thời gian dài như vậy, nhưng vẫn không thể có quyết định. 

 Nghe thấy Triệu Húc nói như thế, Triệu Nhan cũng không kìm được thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi Triệu Húc nói như vậy, hắn đều cho rằng đối phương quyết tâm phải truyền ngôi cho mình, loạn cả nửa ngày Triệu Húc cũng không thể hạ quyết tâm, tuy nhiên điều này cũng không kì lạ, dù sao bất kể là ai, con cái đều là tiếp nối sinh mạng bọn họ, cho nên từ bản thân mà nói, Triệu Húc khẳng định càng hy vọng để con trai kế vị, chỉ có điều con trai y còn quá nhỏ, lại có một đệ đệ ưu tú như Triệu Nhan, cho nên Triệu Húc mới không quyết được chủ ý. 


 - Điều này… 

 Triệu Nhan nghe đến đó cũng tỏ vẻ do dự, chiếu theo lịch sử vốn có, Triệu Húc sau đó truyền ngôi cho con trai Triệu Hú, lại nói tới Triệu Hú này thật ra lại rất có tài, chẳng những khôi phục không ít cải cách chính trị, hơn nữa còn bắt Tây Hạ phải dâng thư cầu hòa, đáng tiếc so với Triệu Húc còn đoản mệnh hơn, hai mươi bốn tuổi đã qua đời, hơn nữa Triệu Hú không có con, vì thế ngôi vị hoàng đế liền rơi vào tay đệ đệ của y Triệu Cát, cũng chính là vị hoàng đế cuối cùng trong lịch sử Bắc Tống Tống Huy Tông, dưới sự dẫn dắt của tên hôn quân này, rốt cục khiến cho Bắc Tống rơi vào kết cục diệt quốc. 

 Nghĩ đến những việc trước mắt, Triệu Nhan cũng không kìm được cau mày, Triệu Hú tuy rằng có khả năng, dù vô cùng có tư cách làm Hoàng đế, nhưng y lại quá đoản mệnh, mà mỗi lần thay đổi ngôi vị Hoàng đế đều sinh ra chấn động lớn, cho nên Triệu Nhan cũng không mong muốn để Triệu Hú đăng cơ, tuy nhiên vô cùng gay go chính là, Triệu Nhan cũng không biết rằng Triệu Hú là đứa con trai nào của Triệu Húc, có lẽ nói như vậy cũng có chút kì lạ, nhưng thực tế đúng là như thế, bởi trong số con trai của Triệu Húc vốn không có đứa nào tên là Triệu Hú. 

 Vừa mới bắt đầu nghĩ Triệu Nhan còn có chút kì quái, cho rằng Triệu Hú chịu ảnh hưởng của mình mà biến mất trên lịch sử, nhưng sau khi hiểu rõ luật pháp Đại Tống hắn mới hiểu được, rất có thể là vì Triệu Hú sau khi lên ngôi đổi lại tên, đây cũng không phải là không có khả năng, bởi vì thân là Hoàng đế, tên của Triệu Hú cũng có ý nghĩa trọng đại, nếu như vốn dĩ tên của hoàng tử không tốt lắm, đổi tên cũng là hợp tình hợp lý, nhưng điều này cũng dẫn đến mỗi vị hoàng tử được lập thành Thái tử, đều có thể sẽ đổi tên thành Triệu Hú.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.