Trong một căn lều lớn trung tâm Hoàn Nhan bộ, một đống lửa đang cháy hừng hực dưới đất, trên đống lửa là chiếc nồi gang lớn, thịt heo đang quay cuồng trong nồi tỏa ra mùi thơm phức. Thủ lĩnh Hoàn Nhan bộ Hặc Tôn ngồi trước đống lửa, chốc chốc lại dùng đao trong tay mình cắm sâu vào miếng thịt heo bỏ vào miệng, râu và trên vạt áo trước ngực đều là dầu mỡ và nước thịt.
- Tam ca, thức ăn của chúng ta không còn nhiều nữa, nếu không nghĩ cách, e rằng không qua được mùa đông này!
Lúc này chỉ thấy một thanh niên người Nữ Chân ngồi bên cạnh Hặc Tôn cất lời. Người Nữ Chân này tên là Doanh Ca, là ngũ đệ của Hặc Tôn, khi Hặc Lý Bát chết y vẫn còn vị thành niên, mấy năm nay mới bắt đầu giúp Hặc Tôn giải quyết công việc trong bộ lạc.
Hặc Tôn nghe thấy lời của Doanh Ca thì liếc y một cái, kể ra Doanh Ca thân hình hom hem, không giống trai tráng Nữ Chân khôi ngô vạm vỡ, kĩ thuật săn bắt cũng rất kém, nếu y mặc trang phục của người Hán hoặc người Liêu, e rằng không ai nhận ra y là người Nữ Chân, nhưng Doanh Ca lại rất lanh lợi, điểm này rất giống với Pha Thứ Thục cùng chết với Hặc Lý Bát ở chỗ Triệu Nhan, thực tế Doanh Ca và Pha Thứ Thục là do một mẹ sinh ra.
- Doanh ca, đệ quá nóng vội rồi, thức ăn sao, chúng ta hằng năm nuôi được bao nhiêu heo, cộng thêm thú săn được, thực phẩm hằng năm đều dư dả, nhưng bộ lạc chúng ta năm nào cũng chia một ít lương thực cho các bộ lạc nhỏ bên cạnh, làm như vậy thực sự quá lãng phí, vừa hay thức ăn năm nay của chúng ta cũng khan hiếm, đừng cung cấp thức ăn cho các tiểu bộ lạc đó nữa!
Hặc Tôn không chút để tâm nói.
- Tam ca, điều này không thể được!
Doanh Ca nghe thấy vậy vô cùng kinh ngạc, ngay sau đó tiến lên một bước sốt sắng nói:
- Những bộ lạc nhỏ xung quanh tuy thực lực kém cỏi, nhưng đều là các bộ lạc phụ thuộc chúng ta, họ nương tựa vào Hoàn Nhan bộ chúng ta, mà Hoàn Nhan bộ chúng ta lại cung cấp lương thực cứu mạng lúc cần kíp, nếu như chúng ta cắt viện trợ, những bộ lạc nhỏ đó chắc chắn không thể sinh tồn, đến lúc đấy nói không chừng còn cắn lại chúng ta, cho dù chúng ta có thể tiêu diệt được những bộ lạc này, sợ là cũng hao tổn sức lực, không thể bảo tồn được địa vị như hiện tại.
Thực ra Doanh Ca còn chưa nói hết suy nghĩ của mình. Mấy năm nay khi Hặc Tôn trở thành thủ lĩnh của Hoàn Nhan bộ, căn bản không buồn phát triển, ngày ngày chỉ nghĩ tới ăn chơi hưởng lạc, ít tài sản mà trong bộ lạc khó khăn lắm mới tích lũy được đều bị gã tiêu xài hết, điều này khiến thực lực của Hoàn Nhan bộ xuống cấp nhanh chóng. Năm kia bộ Trường Bạch Sơn vốn dĩ đã bị chúng thâu tóm lại thoát khỏi sự khống chế của chúng, độc lập ra ngoài, điều này khiến thực lực của Hoàn Nhan bộ tổn hại mạnh, thậm chí đến một số bộ lạc xung quanh chúng cũng lần lượt tự lập, hiện tại số bộ lạc nhỏ Hoàn Nhan bộ có thể kiểm soát chỉ còn lại vài bộ lạc lân cận. Nếu lại cắt cung cấp lương thực cho các tiểu bộ lạc đó, e rằng những bộ lạc nhỏ này cũng rời khỏi Hoàn Nhan bộ.
- Hừ, đám ngoài đó chỉ là một lũ sâu bọ đáng thương yếu ớt, Hoàn Nhan bộ chúng ta thương hại chúng mới bố thí cho chút thức ăn, nếu chúng dám phản bội, ngày mai ta sẽ đem quân đi diệt sạch chúng!
Hặc Tôn lại ngang ngược nói. Thế lực của Hoàn Nhan bộ tuy không bằng trước kia, nhưng theo Hặc Tôn thấy, Hoàn Nhan bộ vẫn là bá chủ của bộ lạc Nữ Chân xung quanh, mấy bộ lạc nhỏ này căn bản không đáng đếm xỉa.
- Tam ca, huynh...
Doanh Ca thấy vậy vốn định khuyên nhủ thêm, nhưng Hặc Tôn lại mất kiên nhẫn huơ huơ tay, biểu thị bảo y lui xuống, điều này khiến Doanh Ca cũng bất lực, cuối cùng buộc lòng thở dài bỏ đi, còn Hặc Tôn chỉ thờ ơ liếc nhìn bóng lưng rời đi của Doanh Ca, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn uống. Sau khi ăn xong, gã lập tức vỗ vỗ tay, liền có một nô tỳ xinh đẹp đi vào trong lều trại, bắt đầu uốn éo khiêu vũ.
Sau khi Doanh Ca bỏ đi khỏi lều của Hặc Tôn, không vội về nghỉ ngơi, mà bắt đầu đi vòng quanh bộ lạc. Mấy năm nay thực lực của Hoàn Nhan bộ đi xuống rất nhanh, mùa đông này lại gặp phải trận đại hàn và bão tuyết trăm năm hiếm thấy, trước đây có không ít lều trại của người trong tộc bị đè sụp, chết bao nhiêu người, Doanh Ca đã đề nghị Hặc Tôn tổ chức người đi cứu giúp, nhưng Hặc Tôn căn bản không chịu nghe, mặc kệ những người đồng tộc bị chôn vùi dưới tuyết mà chết rét. Tuy người chết không nhiều, nhưng khiến nội bộ Hoàn Nhan bộ lục đục, thậm chí một số người đã âm thầm hoạt động, xem ra là chuẩn bị vũ lực lật đổ Hặc Tôn.
Nghĩ tới những chuyện phiền não trên, Doanh Ca không khỏi đau đầu. Hồi đó khi Hặc Lý Bát chết, y còn chưa trưởng thành, sau này khi Hặc Tôn lên làm thủ lĩnh, mới đề bạt y lên, vì vậy Doanh Ca cũng muốn phụ tá tam ca này của mình quản lí Hoàn Nhan bộ, nhưng bây giờ nhìn Hặc Tôn hoàn toàn không có tư cách của một thủ lĩnh, chỉ lo hưởng thụ cá nhân mà không màng đến sống chết của người trong tộc, hiện tại cả Hoàn Nhan bộ đều chia năm xẻ bảy, nếu cứ bỏ mặc như vậy, e rằng Hoàn Nhan bộ sớm muộn cũng diệt vong.
Vì ảnh hưởng trận bão tuyết trước đó, vẫn chưa dọn dẹp được sạch sẽ hết tuyết tụ trong bộ lạc, Doanh Ca dẫm lên phát ra âm thanh “Loẹt xoẹt loẹt xoẹt”. Lúc này trời đã sẩm tối, bình thường vào giờ này bộ lạc đang nấu cơm, nhưng hôm nay ngoài một số bộ lạc có người nấu cơm ra, những người khác đều rúc trong lều chuẩn bị đi ngủ, bởi vì thời gian trước rất nhiều heo chết rét trong bão tuyết, tuy lúc đó chia được rất nhiều thịt, nhưng trải qua mấy ngày hao tốn như vậy, thức ăn trong nhà không còn nhiều, để cố gắng tiết kiệm lương thực, phần lớn người trong bộ lạc một ngày chỉ ăn một bữa, hi vọng có thể đợi sau khi hết bão, sẽ ra ngoài đi săn, bổ sung lương thực trong nhà, chỉ là với đống tuyết tụ ngoài kia, phỏng chừng trong một hai tháng rất khó tan chảy.
Doanh Ca đi một vòng quanh bộ lạc, cuối cùng chuẩn bị về nghỉ ngơi, thì chợt thấy trong đống tuyết bên ngoài bộ lạc có tiếng động, khiến y không khỏi sửng sốt, y tưởng rằng bên ngoài có mãnh thú gì đó, liền hoan hỉ trong lòng, vội vàng nấp sau một cái cây lớn, dự định nhìn rõ xem là mãnh thú gì, nếu có thể giết chết, thì có thể tăng thêm chút thức ăn trong gia đình. Đừng thấy y là đệ đệ của Hặc Tôn, nhưng cũng rất thiếu thốn thức ăn, chỉ có trong nhà Hặc Tôn mới sung túc.
- Hả? Là người?
Lúc Doanh Ca nhìn rõ hình dáng trong đống tuyết bên ngoài, liền kinh ngạc thì thầm, bởi vì y nhìn thấy bên ngoài đống tuyết kia một bóng người thấp còi, người này quay lưng vào y, hơn nữa hình như đang kéo một vật gì rất nặng, xem ra vô cùng tốn sức.
- Không đúng, là hai người!
Doanh Ca lúc này lại ngạc nhiên lẩm bẩm, bởi vì y phát hiện đằng trước bóng dáng quay lưng vào y còn có một thân hình nhỏ con hơn, thoạt nhìn giống một đứa trẻ. Hai người này đang gồng mình di chuyển gì đó, chỉ là cách quá xa, nên Doanh Ca không nhìn rõ lắm.
Doanh Ca rất tò mò về hai bóng hình bên ngoài đó, liền rón rén tiến lại gần tường bao của bộ lạc, sau đó nhìn xuyên qua khe hở ra bên ngoài. Lúc này hai bóng hình đó đã kéo được đồ vật ra bên ngoài tường bao, nhờ ánh sáng yếu ớt trên mặt tuyết, Doanh Ca cuối cùng nhìn rõ vật họ kéo, nhưng lại khiến y giật mình, bởi vì y nhìn thấy thứ mà hai người gầy gò đó kéo đi là một xác chết.
Nhìn thấy xác chết bên ngoài, Doanh Ca chợt bừng tỉnh lại, trong bộ lạc có rất nhiều người bị chết trong trận bão tuyết trước đó, bởi vì xung quanh bộ lạc cũng bị băng tuyết bao bọc, những người trong tộc chết đi chưa thể an táng, cho nên tạm thời để ở trong đống tuyết bên ngoài bộ lạc, đợi khi tuyết tan sẽ an táng, dù gì bây giờ cũng không có thú dữ nào lớn lắm, không cần lo bị thú dữ ăn thịt, nếu y nhớ không nhầm, bên ngoài khu này chính là nơi chứa xác chết.
Nghĩ đến đây, Doanh Ca cuối cùng hiểu ra hai người bên ngoài đang làm gì, chúng chắc chắn là người trong bộ lạc không có thức ăn, cuối cùng không chịu nổi nữa, cho nên mới lấy trộm xác chết bên ngoài để ăn. Tuy ăn xác chết có hơi ghê tởm, nhưng đối với người Nữ Chân chúng mà nói, ăn thịt vẫn tốt hơn bị chết đói, ví dụ như các bộ lạc cạnh chúng, hằng năm khi lương thực không đủ, sẽ có lời đồn là có người bị ăn thịt, nhưng Hoàn Nhan bộ chúng giỏi chăn lợn, lương thực trước nay đều dư dả, cho nên trong bộ lạc gần như không có tập quán ăn thịt người.
- Hóa ra là chúng.
Biết được hai bóng người đó là hai cháu trai của mình, khuôn mặt Doanh Ca trở nên phức tạp, đối với câu chuyện của A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi, y cũng nắm rất rõ, có lúc y rất đồng cảm với hai cháu, nhưng có câu được làm vua thua làm giặc, Hặc Tôn không muốn hai đứa cháu tranh quyền với mình, thế nên chèn ép chúng trong bộ lạc cũng rất thường tình, chỉ là khiến Doanh Ca không ngờ, hai đứa cháu của mình lại đến bước đường ăn thịt người để sống qua ngày.
- Ôi, ngày mai sẽ lén lút cho huynh đệ chúng chút đồ ăn, cũng coi như chút tâm ý của người là thúc phụ ta đây!
Doanh Ca cuối cùng than nhẹ một tiếng thầm nói, sau đó quay lưng chuẩn bị rời đi, dù sao y không muốn vì hai đứa trẻ mà đắc tội với Hặc Tôn, nhưng chính khoảnh khắc y quay người, trong lòng Doanh Ca chợt lóe lên một ý nghĩ, khiến y chợt dừng bước chân lại, bởi vì y phát hiện nếu lợi dụng tốt hai đứa cháu trai của mình, có lẽ có thể đem đến thay đổi cực lớn cho mình, đồng thời cũng cho Hoàn Nhan bộ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]