Chương trước
Chương sau
Chớp mắt đã đến cuối tháng chạp, sắp sang năm mới rồi, người bên ngoài ai ai cũng nghĩ cách về đoàn tụ với gia đình, nhưng Triệu Nhan lại chia xa gia đình vào lúc này, không chỉ hắn, năm vạn Thủy quân và ba vạn Lục quân dưới trướng hắn cũng phải lìa xa người thân vào thời điểm này, sau đó lên thuyền chuẩn bị tiến bắc. 

 Thời gian trước, trận đại hàn ở phía bắc đã khiến một số cảng chưa bao giờ đóng băng cũng đông cứng, nhưng đến tháng chạp, luồng không khí lạnh đó đã qua đi, thời tiết cũng không còn buốt giá như trước, mà dưới sự ảnh hưởng của không khí ấm hải dương, các cảng thường không đóng băng đã dần dần tan chảy, dự đoán sang năm mới, các hải cảng đó có thể cho tàu thuyền bỏ neo. Triệu Nhan lo lắng cho an nguy đại quân của Dương Hoài Ngọc, cho nên không dám trì hoãn thêm thời gian, mới quyết định tiến quân trước thềm năm mới. 

 Đại quân cứu viện lần này do Triệu Nhan đích thân dẫn đầu, đương nhiên đây chỉ là trên danh nghĩa, tuy Triệu Nhan là hiệu trưởng Trường quân đội, nhưng nếu để hắn chỉ huy quân đội, e rằng còn không bằng một học viên năm nhất của Trường quân đội, cho nên chỉ huy quân đội thực sự giao cho hai người, trong đó Thủy quân do Dương Hoài Ngọc lãnh đạo, Lục quân thì Hô Diên Khánh chỉ huy, vai trò lớn nhất của Triệu Nhan chỉ là người cổ vũ. 

 Đối với chuyện Triệu Nhan đích thân đi cứu viện đại quân bị vây hãm, Tào Dĩnh bọn họ tuy có phần lo lắng, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ nhắc nhở Triệu Nhan không được mạo hiểm, Triệu Nhan liền vỗ ngực đảm bảo với họ, lần này mình gần như không cần xuống thuyền, thế nên không nguy hiểm gì, song Tào Dĩnh bọn họ vẫn không yên tâm, dù sao lần trước khi Triệu Nhan đi sứ Liêu quốc, cũng nói như vậy, nhưng sau đó lại gặp nguy hiểm, suýt chút nữa mất mạng chốn Liêu quốc. 

 Mặt khác đáng nhắc đến là, trước mấy ngày Triệu Nhan rời khỏi Quảng Châu, Gia Luật Tư chuẩn bị rất nhiều quà và một bức thư, nói là nếu Triệu Nhan có cơ hội, có thể tiện thể gửi mấy món đồ này cho Gia Luật Tuấn, dù gì bao nhiêu năm nay nàng chưa quay về, tuy nàng không hòa hợp với các huynh đệ tỷ muội trong nhà, nhưng quan hệ giữa nàng và Gia Luật Tuấn thì rất tốt, vì vậy nàng mới chuẩn bị chút quà tặng Gia Luật Tuấn. 

 Đối với việc làm của Gia Luật Tư, Triệu Nhan ban đầu còn dở khóc dở cười, dù gì hắn lần này đi đánh trận chứ không phải đi thăm người thân, nhưng hắn mau chóng hiểu nỗi khổ tâm của Gia Luật Tư, nàng lo lắng mình lần này sẽ gặp nguy hiểm ở Liêu quốc, thế nên muốn thông qua cách này nhắc nhở Gia Luật Tuấn, hi vọng y có thể bỏ qua cho mình lúc then chốt, đương nhiên Triệu Nhan cũng biết cách làm này của Gia Luật Tư có hơi ngây thơ, dù sao giữa hai nước căn bản không thể màng đến tình riêng, nhưng đây cũng là ý tốt của Gia Luật Tư, vì thế hắn cũng cẩn thận cất kỹ thư và quà của Gia Luật Tư. 

 Sau khi từ biệt người nhà, Triệu Nhan thống lĩnh quân đội lặng lẽ rời khỏi Quảng Châu, không làm kinh động đến bất cứ ai, dù sao hành quân khó lường, ai mà biết Liêu quốc có gian tế ẩn náu ở Đại Tống hay không, vì vậy một số việc vẫn nên giữ kín thì hơn. 

 Đại quân của Triệu Nhan men theo đường bờ biển tiến lên phía bắc, trên đường đi qua các nơi như Tuyền Châu, Hàng Châu, trong đó khi đến Hàng Châu, Triệu Nhan chú ý tìm hiểu một chút ảnh hưởng mà phản loạn Ma Ni giáo gây nên, kết quả theo quan viên địa phương nói, bên cạnh Hàng Châu vốn dĩ là đất lành có tiếng, nhưng sau khi Ma Ni giáo làm phản, một số thị trấn lân cận còn không có người sinh sống, đến một Hàng Châu trước nay thịnh vượng cũng trở nên tiêu điều, trong thành đâu đâu cũng có thể thấy nạn dân vì chiến loạn mà trốn vào trong thành xin ăn. 

 Nghe thấy thảm cảnh của vùng lân cận Hàng Châu, Triệu Nhan cũng bất đắc dĩ thở dài. Người chịu ảnh hưởng lớn nhất trong thế loạn là dân chúng, ví dụ như vùng đất giàu có nổi tiếng Hàng Châu, qua một trận chiến loạn cũng khiến dân chúng lầm than, từ đây có thể thấy sự đáng sợ của chiến tranh, điều này khiến Triệu Nhan âm thầm lập lời thề, sau này mình nhất định phải giúp con dân Đại Tống bớt chịu khổ từ chiến tranh loạn lạc! 

 Sau khi rời khỏi Hàng Châu, khi đi lên phía bắc, đội thuyền của Triệu Nhan rất khó tìm thêm được một cửa cảng có thể tiếp tế, bởi vì phần lớn bến cảng phía bắc vẫn trong trạng thái đóng băng, nhưng Triệu Nhan cũng sớm đã chuẩn bị, trong đội thuyền ngoài thuyền chiến ra, còn có số lượng lớn thuyền tiếp tế, đủ để quân đội của họ tiêu xài trong vài tháng. 

 Trải qua hơn nửa tháng đi đường, đội thuyền của Triệu Nhan cuối cùng cũng đến vịnh Bột Hải. Tuy Bột Hải sát phía bắc, nhưng vì chịu ảnh hưởng của luồng khí ấm, khiến nơi đây có hai bến cảng không đóng băng rất nổi tiếng, ví dụ như đảo Đại Liên và Tần Hoàng ở hậu thế, đặc biệt là đảo Tần Hoàng, nơi đây cách phủ Đại Định ở Trung Kinh Liêu quốc không xa, hơn nữa phía đông bắc chính là Sơn Hải Quan nổi danh lừng lẫy ở hậu thế, nhưng hiện tại được gọi là Du Quan, là điểm bắt đầu phía đông của Trường Thành, có thể nói vị trí địa lí của đảo Tần Hoàng vô cùng trọng yếu, từ khi Triệu Nhan còn ở Quảng Châu đã chọn nơi đây là điểm đổ bộ của đại quân. 

 Nhưng Bột Hải không dễ vào như vậy, vì trận không khí lạnh trước đó, khiến nhiều vùng biển ở Bột Hải bị đóng băng, sau đó dưới sự tác động của luồng khí ấm, khiến băng dần dần tan chảy, nhưng cùng với đó là vô số băng nổi trên mặt biển, băng nổi có tảng lớn tảng bé, trong đó lớn nhất quả thực giống như một núi băng, cho dù chiến thuyền bằng sắt thép không cẩn thận đâm vào cũng sẽ chìm nghỉm, đừng nói đến chiến thuyền làm bằng gỗ của Triệu Nhan bọn họ, vì thế sau khi vào đến Bột Hải, tốc độ di chuyển của Triệu Nhan bọn họ ngày càng chậm, thậm chí còn tổn thất vài chiếc thuyền, may mà người trên thuyền đều đã được cứu, cuối cùng khó khăn lắm mới đến vị trí đảo Tần Hoàng ở hậu thế. 

 Đảo Tần Hoàng hiện tại thuộc địa phận Doanh Châu của Liêu quốc, Sơn Hải Quan cũng chính là Du Quan thời kì này thuộc Doanh Châu, hai nơi cách nhau hơn mười dặm, khi đại quân của Triệu Nhan đến ngoài biển Doanh Châu, lập tức phát hiện băng trên mặt biển ở đây đã tan ra, tuy một số tảng băng vẫn nổi trên mặt biển, nhưng không ảnh hưởng đến tàu thuyền đi lại, điều này khiến Triệu Nhan cực kì kinh ngạc, chỉ huy đại quân lao thẳng đến phía biển bên ngoài thành Doanh Châu. 

 Doanh Châu cũng thuộc một trong mười sáu châu Yến Vân, nơi đây vốn đã bị đại quân của Dương Hoài Ngọc công phá, nhưng sau khi họ bị quân đội của Gia Luật Nhân Tiên bao vây, quân Liêu phía sau Sơn Hải Quan lập tức phản công, đầu tiên chiếm cứ Sơn Hải Quan, sau đó đánh bại quân Tống trong thành Doanh Châu, chiếm lại thành Doanh Châu, chuẩn bị nhân thời cơ này phản công mười sáu châu Yến Vân, đáng tiếc vì mùa đông đến, khiến quân Liêu trong thành Doanh Châu cũng đình trệ một số hoạt động. 

 Khiết Đan thuộc loại dân tộc du mục, vô cùng khiếp sợ đại dương, nên chúng chỉ tập trung phát triển Lục quân, trong nước dường như không có Thủy quân, thậm chí đến những thứ như thuyền chiến cũng không tìm thấy, cho nên Thủy quân của Triệu Nhan bọn họ không gặp cản trở nào, vô cùng thuận lợi tiến vào vùng biển ngoài thành Doanh Châu, sau đó Triệu Nhan không hề dừng bước, chỉ huy quân đội lập tức bắt đầu đổ bộ, đáng tiếc Doanh Châu không có lấy một cửa cảng nào lớn một chút, vì vậy Triệu Nhan bọn họ chỉ có thể lên thuyền nhỏ vào bờ, khiến tốc độ đổ bộ chậm hơn hẳn. 

 Quân Liêu trong thành Doanh Châu không ngờ quân Tống lại tới bằng đường biển, đợi đến khi chúng phản ứng lại, đại quân của Triệu Nhan đã lên bờ một nửa, trong đó Hô Diên Bình lãnh đạo ba vạn Lục quân đổ bộ trước tiên, sau đó chém giết không ngừng đến thành Doanh Châu, điều này sớm đã được lên kế hoạch từ trước, mục đích là đánh cho quân Liêu không kịp trở tay. 


 Nói đến Doanh Châu tuy cũng thuộc mười sáu châu Yến Vân, nhưng nơi đây cách Cổ Bắc khá xa, ngược lại gần với Trung Kinh của Liêu quốc hơn, đương nhiên nếu chỉ vì xa xôi hơn một chút, Triệu Nhan cũng sẽ chọn đi thẳng tới Cổ Bắc, áp đảo Gia Luật Nhân Tiên, cùng với đại quân của Dương Hoài Ngọc trước sau giáp kích, nhưng hắn không làm vậy, mà lựa chọn đi tấn công Trung Kinh của Liêu quốc. 

 Triệu Nhan sở dĩ chọn tấn công Trung Kinh Liêu quốc, thứ nhất là Doanh Châu cách Cổ Bắc quá xa, đại quân lặn lội đường xa, rất khó duy trì được sức chiến đấu mạnh mẽ, thêm nữa Gia Luật Nhân Tiên là lão tướng trong quân đội, ngộ nhỡ ông ta nắm được cơ hội, rất có thể xoay chuyển tình thế, hơn nữa nếu Gia Luật Nhân Tiên hay tin trước, khả năng sẽ lựa chọn rút quân. Theo như Triệu Nhan biết, Gia Luật Nhân Tiên nắm trong tay một con đường ngầm xuyên qua Trường Thành, trước kia chúng đã thông qua con đường này vào được mười sáu châu Yến Vân, cho nên một khi Gia Luật Nhân Tiên muốn thoát, Triệu Nhan rất khó bắt được ông ta. 

 Triệu Nhan ngàn dặm xa xôi đến Liêu quốc, không phải chỉ để cứu đại quân của Dương Hoài Ngọc, mà dự định đánh một đòn thật mạnh vào Liêu quốc, chí ít cũng phải khiến chúng trong mấy năm trở lại không còn sức lực phản công mười sáu châu Yến Vân, tranh thủ thời gian giúp Đại Tống khống chế mười sáu châu Yến Vân, vì vậy chắc chắn phải giữ đại quân của Gia Luật Nhân Tiên lại, thậm chí nếu có thể, hắn còn muốn giết chết hoặc bắt sống Gia Luật Nhân Tiên, điều này sẽ đả kích rất lớn đến Liêu quốc. 

 Cũng chính vì kế hoạch trên, cho nên đại quân của Triệu Nhan sau khi nghỉ ngơi xong, lập tức khởi binh đến Sơn Hải Quan, chỉ cần đánh hạ nơi đây, Trung Kinh của Liêu quốc cũng sẽ nằm dưới nanh vuốt của họ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.