Chương trước
Chương sau
 

Tiểu nhân hại nước! 

Triệu Nhan đập lá thư lên bàn, khuôn mặt lộ ra sự tức giận cực độ. Trước đó hắn viết thư cho Triệu Húc, hi vọng có thể nhân lúc hải cảng đều đóng băng, hiệp trợ Lư Doãn đánh đuổi Ma Ni giáo. 

Nhưng khiến Triệu Nhan vạn lần không ngờ, Triệu Húc lại vô cùng tán đồng việc này, nhưng khi y triệu tập đám người Lã Huệ Khanh vào bàn bạc, thì Lã Huệ Khanh lại phản đối kịch liệt, hơn nữa lí do của gã vô cùng trọn vẹn, thứ nhất tuy những cảng không bao giờ đóng băng ở phía bắc đều đã đông cứng, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể tan băng, ngộ nhỡ binh lực trong tay Triệu Nhan bị Ma Ni giáo khống chế, thì rất có thể khiến đại quân của Dương Hoài Ngọc diệt vong. 

Đối với lí do đầu tiên này, Triệu Nhan cũng thấy có lí. Vì các cảng hồi trước không đóng băng chủ yếu chịu ảnh hưởng của không khí ấm, cho dù bây giờ đã đóng băng, nhưng dưới sự tác động liên tục của không khí ấm, thực sự rất có thể trong thời gian ngắn sẽ tan, nhưng hắn có niềm tin trong thời gian ngắn đó sẽ giải quyết được quân phản loạn Ma Ni giáo, không để lỡ thời cơ cứu viện Dương Hoài Ngọc. 

Còn lí do thứ hai mới khiến Triệu Nhan sôi máu, bởi vì Lã Huệ Khanh dám nói phản loạn Ma Ni giáo chỉ là một lũ ô hợp, chẳng qua chỉ đang thoi thóp dưới sự tấn công của Lư Doãn, không cần dùng đến đại quân của Triệu Nhan. Tuy nhiên người tìm hiểu tình hình đều biết, tuy Ma Ni giáo bị Lư Doãn đánh đến tháo chạy tứ tung, nhưng lực lượng trọng tâm vẫn không bị tổn hại quá lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi dậy, hơn nữa bởi sự chạy trốn của phản quân Ma Ni giáo, khiến bách tính khắp nơi lầm than, nhưng Lã Huệ Khanh lại thờ ơ với những điều này, quả thực là giương mắt ra bịa đặt mà. 

Mặt khác càng khiến Triệu Nhan không hiểu nổi là, Lã Huệ Khanh bất hòa với mình, muốn ngăn cản mình tiêu diệt Ma Ni giáo lập công cũng bỏ đi, nhưng hai người Tư Mã Quang và Trần Thăng cũng phản đối Triệu Nhan xuất binh, chỉ có Tăng Công Lượng từng quen biết Triệu Nhan thì nói được vài câu công bằng, nhưng sức ảnh hưởng của một mình y cũng có hạn, hơn nữa hình như y cũng hơi e dè trong chuyện này, khiến Triệu Húc không nhận được sự ủng hộ nào trong triều, kết quả chuyện này cứ bỏ qua như vậy. 

Triệu Nhan ngồi đó bực bội rất lâu, vốn định tìm Từ Nguyên và Vương Sư Ước thảo luận, thì không ngờ lúc này Tào Dĩnh vừa hay đi vào, thấy dáng vẻ giận dữ của hắn không nhịn được cười nói: 

- Ban nãy nghe thấy người hầu nói phu quân đang tức giận, chắc không phải lại vì chuyện ở triều đình đấy chứ? 

Thấy Tào Dĩnh bước vào, Triệu Nhan mới nguôi ngoai cơn giận trong lòng, sau đó đưa bức thư trong tay cho nàng nói: 

- Nương tử nàng xem, vốn dĩ ta muốn nhân lúc này giúp triều đình diệt trừ Ma Ni giáo, nhưng không ngờ bị một đám người phản đối, bọn họ thà giương mắt nhìn dân chúng vùng Hà Nam chịu khổ trong chiến loạn, cũng không để ta xuất binh sớm bình định phản loạn! 

Tào Dĩnh và Hướng hoàng hậu là hai loại phụ nữ hoàn toàn khác nhau, nàng can thiệp vào rất nhiều chuyện của Triệu Nhan, còn Triệu Nhan cũng chưa bao giờ giấu diếm nàng, nên Tào Dĩnh có thể nói là quân sự riêng đằng sau Triệu Nhan, vô cùng nắm rõ về chuyện của Triệu Nhan và trên triều đình. 

Chỉ thấy Tào Dĩnh đưa tay nhận bức thư đọc một lượt, sau đó cười nói: 

- Phu thân chàng cũng thật hồ đồ, trước đó đáng ra không cần viết thư thỉnh cầu Bệ hạ xuất binh, vì thỉnh cầu như vậy cho dù đại ca có chấp thuận, thì những đại thần đó cũng không đồng ý! 

- Hå? 

Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng cảm thấy kì lạ nhìn Tào Dĩnh, sau đó vội vàng hỏi: 

- Nương tử, theo ý của nàng, hình như nàng hiểu lí do thật sự khiến các đại thần phản đối ta xuất binh? 

- Hi hi, phu quân khôn trăm năm dại một giờ, sao chàng lại quên hồi trước khi chàng đề nghị đại ca xuất binh cứu viện Dương Hoài Ngọc, các đại thần trên triều đình đã phản ứng như nào? 

Tào Dĩnh nghe thấy vậy lại cười duyên dáng nói. 

- Phản ứng của các đại thần? 

Triệu Nhan nghe thấy lời của Tào Dĩnh đầu tiên sửng sốt, sau đó bỗng nhiên nhớ ra. Lúc trước khi mình thỉnh cầu Triệu Húc xuất binh trợ giúp Dương Hoài Ngọc, trên triều đình có rất nhiều đại thần cảm thấy không bằng lòng, mà cho rằng thế lực trong tay mình quá lớn, cần tiêu giảm thế lực trong tay hắn, kết quả khiến Triệu Húc tức giận suýt hộc máu, cũng chính từ lần đó, bệnh tình của Triệu Húc xấu đi, đến tận bây giờ Triệu Húc vẫn li bì trên giường bệnh. 

- Ta hiểu rồi! 

Nhớ tới phản ứng của các đại thần, trong đầu Triệu Nhan xẹt qua một tia sáng, chốc lát đã nghĩ thông nguyên nhân những đại thần đó phản đối mình tiêu diệt Ma Ni giáo, liền không kìm được cười lớn nói: 

- Hóa ra là vậy, bọn họ dè chừng binh lực trong tay ta, vốn muốn tiêu trừ bớt thế lực của ta, tất nhiên không muốn để ta thông qua lần tiêu diệt Ma Ni giáo này tăng thêm uy danh của mình, nhưng.. 

Khi nói đến cuối, Triệu Nhan đột nhiên dừng lại, khuôn mặt lộ ra vẻ căm phẫn hùng hổ nói: 

- Nhưng bọn họ chỉ lo cho lợi ích của triều đình, lại quên đi Giang Nam còn có biết bao bách tính vì ngọn lửa này mà trôi giạt khắp nơi, chậm trễ thêm một ngày sẽ có thêm hàng trăm người dân chết vì chiến loạn, lẽ nào họ thật sự nhẫn tâm như vậy sao? 

Tào Dĩnh ở bên cạnh thấy vẻ phẫn uất của Triệu Nhan, liều dịu dàng đi tới vịn vào vai hắn âu yếm nói: 

- Phu quân cũng đừng quá tức giận, những đại thần đó vốn là vậy, trong mắt họ chỉ có giang sơn Đại Tống và lợi ích của mình, còn thương vong của dân chúng, trong mắt họ chẳng qua chỉ là những con số buồn tẻ mà thôi. 

Thực ra Triệu Nhan sao mà không biết, chính trị trước nay là một trong những thứ dơ bẩn nhất trên thế giới, để đạt được mục đích nào đó, những người trong cuộc chơi chính trị không màng đến bất cứ thứ gì, có lúc đến chính họ cũng có thể bị trao đổi thành lợi ích, đừng nói đến những sinh mạng không chút liên quan gì đến họ. 

Thấy bộ dạng tức giận như vậy của Triệu Nhan, trong lòng Tào Dĩnh cũng thầm thở dài, vốn dĩ nàng muốn nói với Triệu Nhan, trước đó họ căn bản không cần thỉnh cầu Triệu Húc cho xuất binh, chỉ cần cứ xuất binh lên phía bắc theo kế hoạch trước đó của Dương Hoài Ngọc, khi đến Hàng Châu dừng lại ở đó, rồi nói mình vừa biết cảng phía bắc bị đóng băng, cần điều dưỡng ở Hàng Châu, đợi cảng khẩu phía bắc tan băng, vừa hay ở Hàng Châu chịu phản loạn của Ma Ni giáo là nghiêm trọng nhất, đến lúc đó không cần Triệu Nhan lên tiếng, quan viên địa phương cũng chủ động xin họ xuất binh tiêu diệt Ma Ni giáo. 

uy nhiên cách làm trên tuy hay, song hiện tại không thể dùng, nếu lại nói với Triệu Nhan, chỉ khiến hắn dằn vặt tự trách, nên Tào Dĩnh giấu kín cách làm đó trong lòng, tuyệt đối mãi mãi không nói với Triệu Nhan. 

Trận đại hàn đột ngột này không những khiến kế hoạch cứu viện của Triệu Nhan bị tạm dừng, nhánh quân thứ hai mà Liêu quốc vốn phái tới Cổ Bắc cũng bị bão tuyết chặn lại, đại quân của Gia Luật Nhân Tiên còn không thể xê dịch, thậm chí đến loạn tặc Tây Hạ vùng tây bắc Đại Tống cũng vì thế mà đình trệ, trong thời gian ngắn trong ngoài hai nước đều rơi vào trạng thái ngưng đọng, dường như tất cả đều bị đợt đại hàn này đóng băng. 

Cùng lúc đó, trong núi Trường Bạch hướng Đông Bắc Liêu quốc, ở đây có rất nhiều người Nữ Chân sinh sống, trong đó có Hoàn Nhan bộ mà Triệu Nhan từng sống gần một năm. Hồi trước khi Triệu Nhan bị thủ lĩnh Hoàn Nhan bộ Hặc Lý Bát bắt giữ, Hoàn Nhan bộ còn là bộ lạc Nữ Chân mạnh nhất trong phạm vi trăm dặm, thậm chí còn thâu tóm cả núi Trường Bạch, trở thành tổ chức mạnh nhất trong bộ lạc Nữ Chân, nhưng sau đó Triệu Nhan lấy liên minh làm mồi nhử, dẫn dụ huynh đệ Hặc Lý Bát lên thuyền của Đại Tống, kết quả bị Triệu Nhan tận tay truy sát, còn tấn công hỏa pháo những người Nữ Chân trên bờ, kết quả chỉ có đệ đệ của Hặc Lý Bát là Hặc Tôn sống sót, thế là Hặc Tôn đường đường chính chính trở thành thủ lĩnh của Hoàn Nhan bộ. 

Trong một lều trại cũ nát phía đông bắc Hoàn Nhan bộ, một bé trai mười hai mười ba tuổi đang dùng hàm răng sắc nhọn gặm một miếng xương heo, nhưng miếng chân giò heo này đã không còn sót chút thịt nào, vậy mà đứa bé trai vẫn ăn rất ngon miệng, trên miếng xương cứng đều là dấu răng mờ mờ, thoạt nhìn giống như một con sói đang cắn xé vậy. 

Đúng lúc đứa trẻ đang tập trung gặm xương, bỗng cửa lều cũ nát mở ra, một thiếu niên gầy yếu mười sáu mười bảy tuổi khiêng một đống đồ đi tới, gió tuyết bên ngoài lập tức lùa vào, khiến đứa trẻ gặm xương không khỏi run rẩy, nhưng khi nó nhìn thấy đồ mà thiếu niên kia vác trên người, mắt chợt sáng lên, vứt phăng miếng xương trên tay bổ nhào tới nói: 

- A Cốt Đả, sao huynh lấy đâu ra nhiều nội tạng heo vậy? 

Thiếu niên gầy gò chính là con trai A Cốt Đả của Hặc Lý Bát hồi trước, còn thiếu niên gặm xương tất nhiên chính là đệ đệ của A Cốt Đả tên Ngô Khất Mãi. Trước kia sau khi Hặc Lý Bát chết, A Cốt Đả cũng bị pháo nổ trọng thương, vốn dĩ mọi người đều cho rằng nó đã chết, nhưng không ngờ A Cốt Đả mạng lớn, cuối cùng nghỉ ngơi vài tháng từ từ sống lại, chỉ có điều Hặc Tôn lo sợ huynh đệ chúng sẽ uy hiếp tới địa vị thủ lĩnh của mình, cho nên cách li chúng trong bộ lạc, còn mẫu thân của A Cốt Đả là Noa Lại cũng bị Hặc Tôn hại chết, kết quả khiến hai huynh đệ A Cốt Đả sống vô cùng khó khăn trong bộ lạc. 

- Ầm! 

Cũng chính vì nguyên nhân trên, vì thế A Cốt Đả cho dù gặp phải khó khăn cỡ nào, nó cũng cắn răng tự nhủ sống tiếp, bởi vì nó biết bây giờ mình vẫn còn nhỏ, không làm nên trò trống gì, vì vậy điều quan trọng nhất đối với nó là tồn tại, đợi sau khi trưởng thành, mới có năng lực làm nhiều chuyện hơn. 

Tuy Ngô Khất Mãi tuổi còn nhỏ, nhưng nó và A Cốt Đả sống nương tựa lẫn nhau, nên cũng lớn trước tuổi, nghe thấy anh trai nhắc đến tam thúc Hặc Tôn, khuôn mặt cũng lộ rõ vẻ căm phẫn, nhưng dù sao nó cũng còn quá nhỏ, hơn nữa mấy ngày nay không được ăn gì, cho nên hấp tấp lượn vòng quanh đống nội tạng heo bốc mùi khó chịu, khi nhìn thấy miếng gan heo chưa đông cứng lắm, lập tức thích thú nhào tới dùng sức giật ra, sau đó nhét vào mồm nhai, máu tanh vốn dĩ đã đóng thành băng tan ra thành máu loãng, chảy ròng ròng trên hai má cáu bẩn của Ngô Khất Mãi, thoạt nhìn trông vô cùng rùng rợn. 

Nhìn bộ dạng của đệ đệ, A Cốt Đả không ngăn cản, đối với huynh đệ chúng mà nói, trong một năm thì hơn nửa năm đều trong trạng thái đói meo, không có lấy một món ăn đúng nghĩa, cho nên chỉ cần là thứ có thể ăn, chúng sẽ lập tức nhét đầy bụng, còn thức ăn sống hay chín đối với chúng không quan trọng, dù sao chúng sớm đã quen rồi. 

Tuy nhiên A Cốt Đả dù gì cũng lớn hơn, nó cũng thích vị của thịt chín hơn, cho nên nó nhẫn nại đợi nội tạng heo tan chảy ra, rồi mới móc ra một bộ nội tạng heo, cũng không rửa gì đã ném vào trong cái vạc gốm trên đống lửa nấu, đợi nấu chín mới ăn nhồm nhoàm, nhưng nó vừa ăn lại vừa lo, năm nay heo trong bộ lạc chết rét khá nhiều, thực phẩm cho mùa đông chắc chắn không đủ, với thân phận của chúng trong bộ lạc, e rằng rất khó được chia lương thực, sau khi ăn hết chỗ nội tạng heo này, chẳng có lẽ thật sự bị chết đói sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.