- Các cảng đều đóng băng hết hả, chẳng phải có một vài cảng không bị sao?
Triệu Nhan lo lắng hỏi. Hắn đã chuẩn bị mọi thứ rồi, đang định lên phía bắc cứu viện đại quân của Dương Hoài Ngọc, thì không ngờ lúc này chợt nhận được tin, phía bắc gặp phải một cơn bão tuyết trăm năm hiếm thấy, hơn nữa nhiệt độ giảm xuống rất nhanh, khiến các hải cảng ở vùng biển phía bắc đều bị đóng băng hết.
- Khởi bẩm Điện hạ, thần đã phái người đi kiểm tra mấy hải cảng mà người nói, những năm trước mấy cảng này quả thực không bị đóng băng, nhưng năm nay quá lạnh, cho nên vùng biển của mấy cảng đó cũng kết băng rồi!
Người bẩm báo lại nói.
Trước kia Triệu Nhan cũng lo lắng chuyện các bến cảng phía bắc sẽ đóng băng vào đông, nhưng hắn lại biết phía bắc cũng có vài bến cảng không đóng băng, ví dụ Đại Liên, Lữ Thuận, đảo Hoàng Tần, trong đó đảo Hoàng Tần cách Trung Kinh của Liêu quốc rất gần, nếu đổ bộ từ đó, rất nhanh có thể uy hiếp tới trái tim của Liêu quốc, đến lúc đó Gia Luật Nhân Tiên không muốn rút binh cũng không được, nhưng không ngờ ông trời không phù hộ, không khí lạnh năm nay lại khiến những cảng chưa bao giờ đóng băng cũng đông cứng rồi.
- Nguy rồi, bến cảng đóng băng hết, tàu của chúng ta làm sao cập bến?
Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng không khỏi sốt ruột, hắn suy đi tính lại cũng không ngờ ông trời không phù hộ, lại giáng xuống Đại Tống trong thời điểm then chốt này. Nếu họ không cứu viện kịp thời mà khiến đại quân Dương Hoài Ngọc bị diệt hết, thì hắn chắc chắn sẽ ân hận suốt đời.
Thấy dáng vẻ âu lo của Triệu Nhan, Từ Nguyên đứng bên điềm tĩnh mỉm cười, khuơ tay bảo những người không liên quan lui ra hết, sau đó mới cười nói với Triệu Nhan:
- Tam đệ đừng quá lo lắng, lần trước người mà Dương Hoài Ngọc phái đi cầu viện đã nói, tuy Gia Luật Nhân Tiên đã bắt đầu tấn công cửa bắc, nhưng không thành công. Bây giờ trận bão tuyết này đổ xuống, chắc chắn sẽ buộc Liêu quân dừng tiến công, mặt khác quân Liêu hạ trại bên ngoài, Dương Hoài Ngọc bọn họ lại ở trong thành, nên thời tiết càng khắc nghiệt, càng tác động lớn đến quân Liêu, đoán là dưới ảnh hưởng của trận bão tuyết này, trong vòng một tháng quân Liêu đừng mơ đến tấn công cửa Cổ Bắc.
Nghe phân tích của Từ Nguyên, Triệu Nhan cuối cùng bừng tỉnh, hắn chỉ nghĩ tới những ảnh hưởng mà trận đại hàn này mang đến cho mình, mà không nghĩ xem dưới đợt không khí lạnh này, quân Liêu cũng đừng mong đánh hạ cửa Cổ Bắc, điều này cũng cho Dương Hoài Ngọc và mình tranh thủ được rất nhiều thời gian, chí ít trong thời gian ngắn chắc sẽ không có vấn đề gì.
Nghĩ tới những điều trên, Triệu Nhan cuối cùng bình tĩnh lại, liền ngồi xuống uống trà, sau đó quay đầu nhìn Từ Nguyên nói:
- Từ huynh, nếu bến tàu đã đóng băng hết, huynh nghĩ tiếp theo chúng ta nên làm sao, cũng không thể cứ chờ đợi như vậy chứ?
- Đương nhiên không thể cứ bất lực chờ đợi như vậy, đầu tiên tam đệ hãy viết thư cho Điện hạ giải thích, nếu không các đại thần trên triều đình nhất định sẽ náo loạn. Mặt khác tam đệ cũng có thể xin chỉ thị của Bệ hạ, điều đại quân của chúng ta đến san bằng Hàng Châu, tuy nói Lư Doãn đánh rất thuận lợi, nhưng Ma Ni giáo đã phát triển ở đó nhiều năm, cái tên Thạch Phật Tử đó rất xảo quyệt, không chịu giao chiến chính diện với đại quân của Lư Doãn, ta lo sẽ có chuyện không hay, nên cứ dẹp tan Ma Ni giáo đó sớm rồi nói sau.
Từ Nguyên lúc này cau mày nói, Âm Minh ty bọn họ trước đây từng tiếp xúc nhiều lần với Ma Ni giáo, vì thế y khá hiểu về Ma Ni giáo, tuy hiện giờ thế lực phản loạn của Ma Ni giáo đã bị áp chế, nhưng y luôn cảm thấy không yên lòng.
Nghe thấy Từ Nguyên đề cập nhân lúc này giúp Lư Doãn tiêu diệt Ma Ni giáo, Triệu Nhan suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu. Vốn dĩ theo dự đoán trước đó của hắn, Lư Doãn lâu nhất là trong hai tháng sẽ có thể dẹp tan Ma Ni giáo, nhưng hai tháng đã qua, phản quân của Ma Ni giáo vẫn tháo chạy khắp nơi, tuy Lư Doãn đã chia quân ra chặn đường, nhưng lần nào cũng để chúng chạy thoát, điều này đã tạo nên tai họa to lớn cho bách tính vùng Hàng Châu, dù sao phản quân đến đâu đều giết người cướp của đến đấy, thậm chí còn hiếp đáp dân chúng, tuy bây giờ vẫn chưa thống kê ra, nhưng theo tin tức Triệu Nhan nhận được, ước chừng đã vượt quá trăm nghìn người chết vì trận phản loạn này, còn có trăm nghìn bách tính vì trận phản loạn này mà không chốn dung thân.
- Được, ta sẽ viết thư cho đại ca, hi vọng có thể sớm bình ổn trận phản loạn này, như vậy thứ nhất ba vạn Tây quân dưới trướng Lư Doãn cũng có thể sớm quay về tây bắc, dẹp loạn Tây Hạ!
Triệu Nhan liền gật đầu nói. Đại Tống năm nay thật rối ren, thế cục của phía nam và tây bắc đều không ổn định, may mắn các châu phủ gần kinh thành không xảy ra loạn lạc gì, nếu không trụ cột của Đại Tống sẽ bị lung lay.
Thư của Triệu Nhan nhanh chóng được gửi tới kinh thành. Khi Triệu Húc đang nằm trên giường bệnh đọc xong thư Triệu Nhan gửi đến, lại ho khạc ra máu kịch liệt, từ sau lần trước tức đến nỗi thổ huyết, khiến sức khỏe Triệu Húc không còn như xưa, sau đó lại liên tiếp bị kích động, khiến bệnh càng thêm nặng, bây giờ một tháng thì đến nửa tháng không thể lên triều. Vốn dĩ y tưởng có Triệu Nhan xuất binh, sẽ nhanh chóng cứu được đại quân của Dương Hoài Ngọc, nhưng không ngờ gặp phải trận đại hàn trăm năm hiếm thấy này, khiến vùng ven biển đóng băng, tàu chiến của Triệu Nhan không thể cập bờ, đừng nói đến cứu viện.
- Lẽ nào trẫm thực sự là một tên hôn quân vô đạo, mới khiến ông trời liên tiếp giáng tai họa xuống trừng phạt Đại Tống ta?
Triệu Húc nhẹ nhàng đặt thư của Triệu Nhan xuống đầu giường, hai mắt thẫn thờ nhìn tấm rèm trên đỉnh đầu độc thoại. Đầu tiên là hạn hán càn quét cả nước, bây giờ lại lâm vào đại hàn trăm năm mới gặp, cho dù Triệu Húc không tin vào ý trời, lúc này cũng không khỏi hoài nghi chính bản thân mình.
- Bệ hạ sao có thể nói như vậy, người khác có thể không biết, nhưng thần thiếp thì biết rằng Bệ hạ vì Đại Tống ta, lo lắng ngày đêm không nghỉ, đến nỗi sức khỏe suy sụp, nếu vị hoàng đế như Bệ hạ là hôn quân vô đạo, thì tất cả hoàng đế trong lịch sử không có ai tốt cả!
Lúc này Hướng hoàng hậu ở bên chăm sóc Triệu Húc nghe thấy lời của y, liền lau nước mắt an ủi. Thấy bệnh tình Triệu Húc không chuyển biến, người làm thê tử như nàng cũng lòng đau như cắt, thậm chí hận không thể bị bệnh thay cho Triệu Húc.
Nghe thấy lời của thê tử, Triệu Húc cuối cùng nghiêng đầu nhìn Hướng hoàng hậu mắt nhòa lệ, liền mềm lòng, đưa tay nắm lấy bàn tay nàng dịu dàng nói:
- Hoàng hậu đừng lo lắng, bệnh tình của ta thời gian này tuy có thất thường, nhưng cơ thể ta ta biết, không lâu nữa có thể hồi phục ngay!
Hướng hoàng hậu thấy Triệu Húc bỗng nhiên hiếm thấy ngược lại an ủi mình, liền vô cùng cảm động, cố nén nước mắt nói:
- Bệ hạ hồng phúc tề thiên, bệnh tình chắc chắn sẽ chuyển biến tốt. Tuy các nơi có biến động, nhưng chỉ cần Bệ hạ còn đây, thì Đại Tống chúng ta sẽ không xảy ra đại loạn gì. Nếu Bệ hạ còn chưa yên tâm, chi bằng điều Lăng vương từ Quảng Châu về, đến lúc đó có Lăng Vương trấn thủ trong triều, cũng có thể san sẻ gánh nặng cho Bệ hạ!
- Ồ…
Triệu Húc nghe thấy đề nghị cuối cùng của Hướng hoàng hậu cũng ngạc nhiên, ngay sau đó tỏ ra phấn chấn lẩm bẩm:
Đám người Lã Huệ Khanh sau khi vào tẩm cung của Triệu Húc, lập tức hành lễ. Đối với bệnh tình của Triệu Húc, bọn họ cũng vô cùng quan tâm, dù sao một năm nay Đại Tống rối ren loạn lạc, nếu Triệu Húc lại đổ bệnh gục ngã, hậu quả quả thực không thể mường tượng nổi.
- Sức khỏe của trẫm vẫn cần một thời gian nữa mới hồi phục, thời gian này vất vả cho các khanh rồi!
Triệu Húc gắng gượng ngồi thẳng người, sau đó cầm bức thư của Triệu Nhan gửi bên cạnh lên nói:
- Đây là thư Lăng Vương gửi tới. Vì thời tiết quá lạnh giá, bến cảng ở vùng duyên hải phía bắc đều bị đóng băng, cho nên tàu chiến của đệ ấy không thể cứu viện đội quân của Dương Hoài Ngọc, nhưng Lăng Vương đề xuất muốn nhân lúc này, hiệp trợ Lư Doãn quét sạch Ma Ni giáo, không biết ý các khanh thế nào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]