Chương trước
Chương sau
Lưu Trọng Cát vạn phần không ngờ, Ma Kim Cảnh mà bản thân luôn coi như tâm phúc lại phản bội mình, hơn nữa còn lén lút đầu hàng Đại Tống, nhân cơ hội tổ chức tiệc mừng thọ cho ông, bắt ông và tất cả các tướng lĩnh trung thành với ông, nhưng Ma Kim Cảnh không hề giết bọn họ, mà tạm thời giam lỏng, sau đó thanh lọc quân đội triều đình, tất cả những người không chịu quy thuận Ma Kim Cảnh đều bị y giết hoặc nhốt, tuy điều này khiến sức chiến đấu của quân đội phủ Hạ Vũ giảm mạnh, nhưng suy cho cùng đã giúp Ma Kim Cảnh bước đầu nắm trong tay đội quân vốn thuộc về Lưu Trọng Cát này. 

 Sau khi bắt giam Lưu Trọng Cát, Ma Kim Cảnh lập tức báo tin cho Triệu Nhan, thực tế từ hơn một tháng trước y đã âm thầm gửi thư cho quan viên ở cảng Trầm Thủy, thông qua người đó liên lạc với Triệu Nhan, bày tỏ nguyện vọng muốn quy phục Đại Tống, ngoài ra để bày tỏ thành ý của mình, y còn đồng ý giúp Đại Tống bình định cả Tử Hạ. 

 Đối với người Tử Hạ mà chủ động bám vào mình, Triệu Nhan mới đầu cũng không lựa chọn tin tưởng, mà bí mật cho người điều tra, rồi mới đề xuất điều kiện, muốn đạt được sự tín nhiệm của mình thì phải chứng tỏ thực lực, dù gì Ma Kim Cảnh hiện tại chỉ là một tướng lĩnh dưới quyền Lưu Trọng Cát, quân đội trong tay không quá nhiều, nên y chưa có tư cách được Triệu Nhan trọng dụng, kết quả Ma Kim Cảnh quả thực ác độc, trắng trợn cướp lấy binh quyền trong tay Lưu Trọng Cát. 

 - Hay cho tên Ma Kim Cảnh, y thật sự thành công rồi, không ngờ lão hồ ly Lưu Trọng Cát đó lại thua ngay ở địa bàn của mình, còn bị thủ hạ của chính mình giam cầm! 

 Triệu Nhan trong thư phòng đọc bức thư Ma Kim Cảnh viết, cũng không khỏi bật cười. Tuy lần trước hắn đã nhắc nhở Lưu Trọng Cát, bảo với ông Lưu Thiên Đạo muốn hại ông, nhưng đó chỉ là muốn châm ngòi cho hiềm khích giữa chúng, chứ thực tế Triệu Nhan không hề có thiện cảm gì với Lưu Trọng Cát, đặc biệt là nhớ tới trong lịch sử vốn dĩ hàng vạn người Uyển Châu đã chết trong tay Lưu Trọng Cát, càng khiến Triệu Nhan hận Lưu Trọng Cát thấu xương, giờ đây biết đối phương bị giam giữ, Triệu Nhan tất nhiên vô cùng hả hê. 

 - Ha ha, vẫn là tam đệ có mắt nhìn, ban đầu ta còn cho rằng đây là cái bẫy Lưu Trọng Cát giăng ra, không ngờ tên Ma Kim Cảnh lại thật sự có dã tâm phản bội, xem ra ông trời muốn diệt Tử Hạ rồi! 

 Lúc này Từ Nguyên ngồi trong thư phòng cũng cười nói. 

 - Đúng vậy, chuyện này đích thực nhờ có tam đệ tinh tường, lúc trước ta cũng nghĩ là mưu đồ của Tử Hạ, một mực khuyên tam đệ không được sa lưới, ngờ đâu tên đó thật sự tống Lưu Trọng Cát vào ngục. 

 Lúc này Vương Sư Ước ngồi đối diện Từ Nguyên cũng mỉm cười lên tiếng, trước đó y và Từ Nguyên đều không tin lời của Ma Kim Cảnh, chỉ là Triệu Nhan lại cho rằng có thể thử, dù sao cũng chẳng tổn thất gì cho Đại Tống, không ngờ thật sự thành công. 

 - Ha ha, đệ cũng chỉ muốn đặt cược một phen, ai ngờ thành công thật. Hiện tại Ma Kim Cảnh đã khống chế phủ Hạ Vũ, tuy tổn thất tinh lực, nhưng cũng coi như là một lực lượng không yếu ớt, bây giờ còn phải xem chúng ta lợi dụng lực lượng này như thế nào để thâu tóm toàn bộ Tử Hạ! 

 Triệu Nhan lúc này cũng mỉm cười cất lời. Lúc trước khi hắn nhận được thư của Ma Kim Cảnh, thực ra cũng hơi hoài nghi, chỉ là trực giác mách bảo hắn, Ma Kim Cảnh đáng tin cậy, thế là mới có chuyện sau này, bây giờ xem ra trực giác của hắn rất chính xác. 

 - Nghe lời của tam đệ, dường như đã có kế sách lợi dụng Ma Kim Cảnh để giải quyết Tử Hạ rồi thì phải? 

 Vương Sư Ước nhìn thái độ Triệu Nhan, liền truy hỏi. 

 - Hi hi, thực ra đã có một số biện pháp, chỉ là không biết Lưu Thiên Đạo có mắc câu hay không? 

 Triệu Nhan lại cười nhạt nói, tin Ma Kim Cảnh bắt giam Lưu Trọng Cát sớm muộn cũng đồn ra ngoài, với tính cách của Lưu Thiên Đạo, e rằng sẽ nhanh chóng hành động, lúc đó chính là cơ hội của hắn, đương nhiên để có thể khiến Lưu Thiên Đạo nhanh chóng hành động, hắn cũng có thể giở vài mánh khóe trong đó. 

 Trong hoàng cung lâm thời ở thành Nam Định, Lưu Thiên Đạo cầm một bình hoa tức giận ném xuống đất, kết quả “xoảng” một tiếng, đồ sứ đắt đỏ của Đại Tống vỡ thành ngàn vạn mảnh, các tướng lĩnh khác trong đại điện nhìn thấy bộ dạng bốc hỏa của Lưu Thiên Đạo, ai nấy đều sợ hãi thụt lùi vài bước nhưng không kẻ nào dám bước lên khuyên ngăn, vì tin tức hôm nay thực sự khiến người ta quá phẫn nộ, bất kì người đàn ông nào cũng không nhẫn nhịn được, huống hồ là quốc vương của Tử Hạ Lưu Thiên Đạo. 

 - Ma Kim Cảnh! Bản vương nhất định xé ngươi ra làm trăm mảnh! Nhà họ Ma các ngươi đừng hòng một ai sống sót! 

 Lưu Thiên Đạo mặt mày dữ tợn rít qua kẽ răng, gã vạn lần không ngờ ở phủ Hạ Vũ truyền đến thông tin, Ma Kim Cảnh cả gan xông vào hoàng cung của gã, cưỡng hiếp hoàng hậu và các con gái của gã, cũng có thể nói gã bây giờ không những bị cắm sừng, mà còn có một thằng con rể khốn kiếp, cứ nghĩ đến những điều đó, Lưu Thiên Đạo liền phát điên, hận không thể cắn chết Ma Kim Cảnh ngay lúc này. 

 Tuy nhiên Lưu Thiên Đạo còn chưa biết tin Lưu Trọng Cát đã bị Ma Kim Cảnh bắt giam, nên gã mặc dù tức giận, nhưng cứ nghĩ đến thủ đoạn của Lưu Trọng Cát và binh lực trong tay ông, khiến gã không dám manh động, dù sao gã không cho rằng mình là đối thủ của lão tướng bách chiến Lưu Trọng Cát này, thậm chí gã còn nghi ngờ không biết tin tức này có phải Lưu Trọng Cát cố ý tung ra không, mục đích là để khiêu khích mình tấn công phủ Hạ Vũ, đến lúc đó với sự mưa mô của Lưu Trọng Cát, e rằng gã không còn đường lui nữa. 

 Cũng chính vì suy nghĩ đến những điều trên, cho nên Lưu Thiên Đạo sau nghi trút giận xong, liền cho tất cả mọi người lui, gã cần ở một mình bình tĩnh suy nghĩ, tuy thê tử và con gái bị người ta chiếm đoạt, nhưng thân là một quân vương, gã bắt buộc phải lấy quốc sự làm trọng, vinh nhục riêng tư chỉ có thể để sau cùng, nói về điểm này, Lưu Thiên Đạo vẫn đủ tư cách làm một vị vua. 

 Tuy nhiên Lưu Thiên Đạo không bình tĩnh nổi mấy ngày, mau chóng lại nhận được một tin tức khác, nói chính xác thì là hai tin, hơn nữa đối với gã là một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt chính là Ma Kim Cảnh và Lưu Trọng Cát xâu xé lẫn nhau, bây giờ Lưu Trọng Cát đã bị Ma Kim Cảnh nhốt lại, quân đội vốn dĩ của Lưu Trọng Cát cũng bị thanh trừ, hiện tại chắc chắn thực lực bị tổn hại, nhưng tin xấu lại là Ma Kim Cảnh lại dám đường hoàng vào sống trong hoàng cung, hoàng hậu, phi tần và các con gái của gã đều phải hầu hạ Ma Kim Cảnh. 

 Hai tin tức này vừa đến tai, Lưu Thiên Đạo cũng không biết mình nên vui hay nên hận, nhưng gã biết thời cơ của mình đã đến, liền tập hợp quân đội chuẩn bị công phá phủ Hạ Vũ, dù sao tuy Ma Kim Cảnh đã nắm trong tay quân đội trước đó của Lưu Trọng Cát, nhưng sau khi thanh lọc chắc chắn hao tổn không ít, cộng thêm Ma Kim Cảnh không phải Lưu Trọng Cát vì thế Lưu Thiên Đạo không lo ngại gì, thậm chí trong lòng gã đã tưởng tượng sau khi bắt được Ma Kim Cảnh, sẽ chém y thành trăm ngàn mảnh hay hỏa thiêu, hoặc có hình phạt gì khác tàn khốc hơn không? 

 Vài ngày sau, Lưu Thiên Đạo đã chuẩn bị chu toàn thống lĩnh năm vạn đại quân tấn công về phủ Hạ Vũ. Năm vạn đại quân này đã là tất cả binh lực mà gã có thể dùng được, có thể nói được ăn cả ngã về không, ngoài ra gã cũng ban vương lệnh, kêu gọi thần dân Tử Hạ mọi nơi cùng gã quét sạch lũ phản nghịch, có điều thời gian trước cùng với việc phủ Hạ Vũ bị Lưu Trọng Cát đánh hạ, danh tiếng của Lưu Thiên Đạo tại Tử Hạ cũng xuống mức thấp nhất, các thế lực lớn nhỏ trên mọi miền đều giương mắt đứng nhìn, cho nên căn bản chẳng ai để ý tới vương lệnh của Lưu Thiên Đạo. 

 Đối với tình huống này, Lưu Thiên Đạo đã sớm có dự liệu, nhưng gã vẫn không khỏi tức giận, gã đường đường là quốc vương Tử Hạ, giờ đến thế lực địa phương cũng không nghe lệnh, khiến gã càng sinh lòng thù hận, dự định đến khi gã tiếp quản lại vương quyền của Tử Hạ sẽ thanh toán với những kẻ đó. 

 Lưu Thiên Đạo ôm nỗi hận thù khởi binh, tốc độ đi của quân đội rất nhanh, mau chóng đến gần phủ Hạ Vũ. Ma Kim Cảnh cũng sớm chuẩn bị kĩ càng, chỉ là y cũng biết binh lực trong tay mình tổn hại nặng, nếu đánh giáp lá cà với Lưu Thiên Đạo, rất có thể bại trận, cho nên từ lúc đầu y đã quyết định cố thủ, vì thế bố trí thiên la địa võng trên đường Lưu Thiên Đạo đi, định dùng nó tiêu hao bớt lực lượng của Lưu Thiên Đạo. 

 Triệu Nhan cũng vừa từ Quảng Châu đến cảng Trầm Thủy mấy ngày trước, khi nhìn thấy Hô Diên Bình đã mấy năm không gặp, hết sức hồ hởi lên trước cười nói: 

 - Trận chiến này dính dáng đến sự quy phục của Tử Hạ, chuyện lớn như vậy sao ta có thể không đến! 

 Số quân đội này của Hô Diên Bình chính là triệu tập theo lệnh của Triệu Nhan, dù sao khí hậu của phủ Hạ Vũ cũng gần giống như Tinh Thành, quân đội Đại Tống đánh trận ở nơi này thiệt hại rất nhiều, lần trước Lư Doãn lãnh đạo hàng quân Tây Hạ tấn công phủ Hạ Vũ, trong đó nửa số thương vong không phải trong chiến đấu, Triệu Nhan không muốn binh sĩ Đại Tống thiệt mạng trong rừng nhiệt đới, vừa hay chiến sự bên Tinh Thành đã kết thúc, thế là đội quân thổ dân dưới trướng Hô Diên Bình lại bị điều lên chiến trường. 

 Đội quân thổ dân Tinh Thành sau khi tập kết tại cảng Trầm Thủy, chỉ nghỉ ngơi hai ngày lập tức tiến đánh thành Bắc Điều dưới sự chỉ huy của Hô Diên Bình, nơi đây là hậu phương lớn của Lưu Thiên Đạo, chỉ cần công phá được nơi này, Lưu Thiên Đạo sẽ giống như bèo không rễ, tiêu diệt gã chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.