Chương trước
Chương sau
- Giết… Ai bắt sống được Ma Kim Cảnh sẽ thưởng ngàn quan tiền, phong tước hầu! 

 Lưu Thiên Đạo vừa giám sát trận chiến, vừa điên cuồng gào lớn, lời của gã nhanh chóng được truyền đạt đến toàn bộ chiến trường, kết quả các tướng lĩnh thủ hạ của gã nghe xong đều như phát điên, dẫm lên thang dây mặc cho làn mưa tên liều mình trèo lên, hi vọng có thể leo lên đầu thành bắt sống Ma Kim Cảnh. 

 Ma Kim Cảnh đứng trên đầu thành phủ Hạ Vũ, cúi người nhìn binh lính đang công phá thành bên dưới, khuôn mặt mang theo tia cười lạnh. Dưới mệnh lệnh của y, từng tảng đá trên cổng thành được lăn xuống như mưa, thậm chí còn hắt nước sôi xuống, kết quả trong thời gian ngắn binh sĩ công thành kêu la thảm thiết, thương vong nghiêm trọng. 

 Kể ra năm đó phủ Hạ Vũ từng bị Lư Doãn thống lãnh tướng sĩ Đại Tống tấn công một lần, tường thành cũng bị phá hủy rất nhiều, nhưng sau đó Lưu Thiên Đạo ra điều kiện cắt đất bồi thường đổi về được phủ Hạ Vũ, bỏ ra lực lượng cực lớn trùng tu lại tường thành phủ Hạ Vũ, khiến ngôi thành này cực kì vĩ đại kiên cố, thậm chí Lưu Thiên Đạo cho rằng cho dù quân đội Đại Tống lại đến nữa, cũng chưa chắc dễ dàng đốn hạ, nhưng vạn lần không ngờ, tường thành mà gã hao tốn sức lực xây dựng giờ lại cản trở gã. 

 Nhìn những binh lính công thành kêu gào thảm thiết rơi xuống dưới thành chết, nhớ tới thê tử và con gái của mình rơi vào tay Ma Kim Cảnh, khiến Lưu Thiên Đạo tim như dao cắt, không quản thương vong lệnh cho quân đội xông lên, cho dù trả giá đắt thế nào cũng phải mau chóng đánh hạ phủ Hạ Vũ, sau đó bắt sống Ma Kim Cảnh, để gã có thể tự tay róc thịt đối phương. 

 - Hoàng thượng, không thể tiếp tục đánh tiếp như vậy, không thì phủ Hạ Vũ còn chưa công phá được, tướng sĩ của chúng ta đã thương vong phân nửa rồi, đến lúc đó không cần Ma Kim Cảnh đánh chúng ta, tướng sĩ trong tay chúng ta đã náo loạn trước rồi! 

 Lúc này có một tướng lĩnh trung thành thỉnh cầu Lưu Thiên Đạo, dù sao các tướng sĩ cũng là người, cho dù có trọng thưởng lớn cỡ nào cũng không có ai nguyện tự tìm cái chết, cho nên nếu thương vong quá lớn, e là binh sĩ trong quân đội cũng không tuân lệnh chỉ huy nữa. 

 Lưu Thiên Đạo tuy vô cùng phẫn nộ nhưng cũng không mất hết lí trí, nhìn bức tường thành vẫn kiên cố như ban đầu, lại quay sang các tướng sĩ chết như ngả rạ dưới chân thành, cuối cùng căm phẫn quất con voi đang ngồi, ra lệnh hôm nay tạm thời thu binh, đợi ngày mai tiếp tục đánh. 

 Ma Kim Cảnh trên cổng thành thấy Lưu Thiên Đạo lui binh lại tỏ ra khinh thường. Sau khi y thanh trừ hàng loạt quân đội trong tay Lưu Trọng Cát, tuy lực lượng tổn hại, nhưng ít nhất còn có ba vạn quân có thể chiến đấu, cộng thêm ưu thế tường thành Hạ Vũ vững chãi, y không coi năm vạn đại quân của Lưu Thiên Đạo ra gì, huống hồ trong tay y còn giữ một tấm vương bài, nếu đến thời khắc nguy cấp, hoàn toàn có thể nhờ cậy tấm vương bài này xoay chuyển tình thế. 

 Lưu Thiên Đạo lui binh rồi, trời cũng không còn sớm nữa, Ma Kim Cảnh lại tuần sát trên tường thành một lượt, bây giờ y đã chuyển vào hoàng cung ở, hoàng hậu và phi tử của Lưu Thiên Đạo y cũng độc chiếm hết, đương nhiên cũng không quên những tướng lĩnh làm phản cùng y, phong thưởng một số mỹ nữ trong cung, như vậy cũng có thể trói chặt họ trên cùng một thuyền với mình hơn. 

 Tuy nhiên Ma Kim Cảnh xuống thành xong không vội về hoàng cung mà đến nhà lao cách hoàng cung không xa, đây là nơi vua Tử Hạ dùng để giam giữ trọng phạm, canh phòng cực kì nghiêm ngặt, nghe nói trước giờ chưa từng có phạm nhân nào thoát ra được từ đây, hơn nữa chỉ cần vào nhà lao này thì gần như không thể sống mà trở ra, bách tính phủ Hạ Vũ mỗi khi nhắc tới nhà lao này đều không dám nói nhiều, ngày thường càng không ai dám lại gần đây, từ đó có thể thấy nhà lao này đáng sợ nhường nào. 

 Ma Kim Cảnh trước khi đến trại giam này còn đặc biệt sai người chuẩn bị chút rượu thịt, vì Lưu Trọng Cát chính là bị giam ở đây. Gần đây Ma Kim Cảnh cứ rảnh là đều đến thăm hỏi vị tướng cũ này. Tuy y đã phản bội Lưu Trọng Cát nhưng mấy năm nay hai người vẫn có chút tình nghĩa nên Ma Kim Cảnh nhốt Lưu Trọng Cát vào đây xong, không những không tra tấn ông, ngược lại còn dặn dò lính canh chăm sóc tốt, y cũng thường xuyên đến thăm, sợ Lưu Trọng Cát xảy ra bất trắc gì. 

 Lưu Trọng Cát bị nhốt trong một phòng giam riêng, chỗ này được dọn dẹp rất sạch sẽ, hơn nữa còn được cung cấp giường đệm và nước trà, thậm chí Ma Kim Cảnh còn mang đến cho ông rất nhiều sách, cho nên Lưu Trọng Cát tuy nói là bị giam cầm, nhưng thực ra là đang tĩnh dưỡng. Mặt khác Lưu Trọng Cát cũng tỏ ra rất an yên, hằng ngày đọc sách rồi đi ngủ, dường như không hề lo lắng chuyện mình bị giam giữ. 

 Ma Kim Cảnh đích thân bưng rượu thịt vào phòng giam của Lưu Trọng Cát, chỉ thấy đối phương đang ngồi trên ghế đọc sách, Ma Kim Cảnh không lên trước quấy rầy mà im lặng đứng chờ ngoài cửa, đợi đến khi Lưu Trọng Cát đặt quyển sách xuống, y mới đẩy cửa phòng giam bước vào, sau đó đặt rượu và thức ăn xuống bàn cười nói: 

 - Sắc mặt của Thái bảo hôm nay xem ra rất tốt, mạt tướng chuẩn bị chút rượu thịt, chi bằng chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện? 

 Lưu Trọng Cát thấy Ma Kim Cảnh đi vào không biểu hiện gì đặc biệt, chỉ thản nhiên liếc y một cái nói: 

 - Hôm nay nghe thấy ngoài thành có tiếng chém giết long trời lở đất, đáng tiếc trong thành lại không náo loạn chút nào, xem ra cuộc tấn công hôm nay của hoàng thượng lại thất bại, lão già này có phải nên chúc mừng Ma tướng quân không? 

 - Ha ha, Lưu Thiên Đạo nghĩ chỉ dựa vào năm vạn quân có thể công phá phủ Hạ Vũ, quả thực không lượng sức mình, hơn nữa gã lại mất bình tĩnh, ra sức thúc giục binh lính phá thành mà không thèm suy nghĩ đến thương vong, chỉ riêng hôm nay đã có ba bốn ngàn người hi sinh dưới chân thành, với sự tinh tường của Thái Bảo, chắc hẳn có thể nhìn ra Lưu Thiên Đạo không có chút phần thắng nào chứ! 

 Ma Kim Cảnh lúc này cười nói. 

 - Ôi, hoàng thượng đích thực quá nông nổi rồi. Nếu ta là ngài ấy, tuyệt đối không tùy tiện xuất binh như vậy! 

 Lưu Trọng Cát nghe đến đây thở dài một tiếng, không ai hiểu rõ Lưu Thiên Đạo hơn ông, nhưng cũng chính vì thế cho nên Lưu Trọng Cát càng không có chút lòng tin nào với Lưu Thiên Đạo. 

 Khi nói tới đây, chỉ thấy Lưu Trọng Cát lại ngẩng đầu nhìn Ma Kim Cảnh nói: 

 - Ma tướng quân ngươi vẫn cứ cố thủ không ra, tất nghĩ đã đàm phán xong với Đại Tống rồi, ngươi phụ trách ở đây dẫn dụ binh lực của hoàng thượng, Đại Tống xuất quân từ cảng Trầm Thủy đánh lén thành Bắc Điều, cứ như vậy, hậu phương lớn của hoàng thượng bị chiếm, lương thảo binh khí đều không tiếp ứng được, đến lúc đó chắc chắn lòng người sẽ tan rã, thậm chí không cần ngươi động binh, đại quân của hoàng thượng sẽ không chiến mà tự tan đúng chứ? 

 - Thái bảo quả nhiên anh minh, đến kế hoạch tiếp theo của chúng ta cũng nhìn thấu được! 

 Ma Kim Cảnh nghe thấy vậy lại bật cười nói: 

 - Tuy nhiên nếu Thái bảo đã nhìn thấu được điều này, thiết nghĩ cũng có thể nhìn ra Lưu Thiên Đạo căn bản không có chút cơ hội nào, khi quân đội Đại Tống đến, Tử Hạ sẽ không còn cơ hội lật mình nữa, ta khuyên Thái bảo nên sáng suốt một chút, cùng đầu hàng Đại Tống với ta được không? 

 Lưu Trọng Cát thấy Ma Kim Cảnh lại khuyên mình quy thuận Đại Tống, ánh mắt bình thản nhìn y, sau đó mới lên tiếng: 

 - Kim Cảnh, Ma gia nhà ngươi cũng là quý tộc bao đời của Tử Hạ, từng lập không ít công lao hiển hách cho Tử Hạ, nhưng bây giờ ngươi lại tự tay đem cơ nghiệp Tử Hạ khó khăn lắm mới tạo dựng được dâng lên cho Đại Tống, chẳng lẽ ngươi không thấy tiếc sao? 

 - Có gì đáng tiếc chứ, Lưu Thiên Đạo tự cao tự đại, từ mấy năm trước đã không lượng sức mình chủ động gây hấn với Đại Tống, kết quả Thái bảo và ta, hai chúng ta bao lần bại dưới tay quân đội Đại Tống, suýt chút nữa không giữ nổi mạng, nhưng cuối cùng chúng ta đổi lấy được cái gì? Thái bảo ngài bị Lưu Thiên Đạo ngờ vực ta lý, đám người chúng thần cũng bị người ta chỉ trích, những điều này rõ ràng là Lưu Thiên Đạo tự chuốc lấy, sao lại lấy chúng ta ra làm vật thế thân? 

 Ma Kim Cảnh càng nói càng giận, từ sau khi y và Lưu Trọng Cát bại dưới tay của Đại Tống, trên dưới Tử Hạ đều chỉ trỏ hai người họ, thậm chí có người nói tất cả đều trách họ thua trận mới khiến Tử Hạ không thể không cắt đất bồi thường, đây cũng là một trong những nỗi bất mãn lớn nhất của Ma Kim Cảnh với Lưu Thiên Đạo. 

 - Phận quân thần, tất nhiên phải chia sẻ gánh nặng với quân vương. Trước kia quân vương đích thực có chỗ không đúng, nhưng chúng ta thân là bề tôi, cũng phải gánh vác trách nhiệm nhất định, vì vậy cho dù có người chỉ trích chúng ta cũng không sai! 

 Lưu Trọng Cát lại lãnh đạm cất lời, ông không cảm thấy có gì ấm ức khi chịu tiếng xấu thay cho Lưu Thiên Đạo, thậm chí còn cho rằng đây là nghĩa vụ của thần tử. 


 - Ha ha, đa tạ Thái bảo khen ngợi, tôi không dám làm kiêu hùng loạn thế đâu, chỉ là tôi không muốn bị áp chế bởi tên ngu xuẩn như Lưu Thiên Đạo, cho nên mới đầu quân cho chủ khác anh minh hơn, với sự sáng suốt của Hoàng đế bệ hạ và Lăng Vương điện hạ Đại Tống, chắc chắn không ức hiếp tôi như Lưu Thiên Đạo! 

 Ma Kim Cảnh cười lớn nói, nói xong còn lộ ra vẻ đắc ý, dường như vô cùng hài lòng với quyết định nương tựa Đại Tống của mình. 

 Nhìn bộ dạng đắc ý của Ma Kim Cảnh, trong mắt Lưu Trọng Cát thoáng qua một tia nhìn khó phát giác, sau đó cố ý than thở: 

 - Kim Cảnh, một khi Đại Tống nhúng tay vào, Tử Hạ cũng sẽ đại loạn, với tài năng của ngươi vốn có thể trở thành kiêu hùng loạn thế, nhưng nếu đầu hàng Đại Tống, cùng lắm chỉ là một võ tướng địa vị thấp bé mà thôi, lẽ nào ngươi thật sự cam tâm sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.