Cống ngăm của Đông Kinh Thành Đại Tống nổi tiếng nhiều đời, chẳng những bốn phương thông suốt, hơn nữa cống ngăm còn rất rộng, có thể để người ở lại rong đó, tuy nhiên cống ngăm Đông Kinh Thành còn có một điểm nổi tiếng khác nữa, đó chính là thối ngút trời, nghe nói có một lăn quan viên chủ quản cống ngầm của Đại Tống từng làm qua một thực nghiệm, đó chính là ném một miếng bạc vào trong nước bẩn của cống, kết quả không ngờ miếng bạc chỉ chìm xuống được vài phân, bởi vậy có thể biết nước của cống ngầm bẩn đến mức nào.
Đương nhiên ví dụ ở trên có thể có chút khoa trương, tuy nhiên đủ để nói rõ sự dơ bẩn của cống Đông Kinh Thành, Triệu Nhan bọn họ chỉ đứng ở cái cửa động thông xuống mật đạo cống ngầm, thì đã lĩnh giáo được mùi vị của cái cống ngăm này rồi, thậm chí đến lúc cuối Triệu Nhan còn trực tiếp túm lấy cái túi hương ở thất lưng xuống bịt mũi, như vậy mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút
- Quận vương, các ngươi chờ ở chỗ này một lát, ta dẫn người đi thăm dò một phen!
Vương Triều lúc này mở miệng nói với Triệu Nhan và Tô Thức, ngay sau đó y liền phân phó đám nha dịch chuẩn bị dây thừng và đuốc, Triệu Nhan kỳ thật cũng rất muốn xuống đó, tuy nhiên hắn biết với thân phận của mình, những người xung quanh khẳng định sẽ không để hẳn xuống, thêm nữa bên dưới quả thật là quá thối đi, cho nên cuối cùng hắn cũng không nhắc tới, chỉ dặn dò Vương Triều nhất định phải cẩn thận.
Đợi sau khi chuẩn bị xong đồ đạc, Vương Triều ném cây đuốc xuống trước, kết quả phát hiện cái động này không quá sâu, đại khái chỉ khoảng 5-6 mét, dưới đáy cũng không có nước, bó đuốc cháy ở bên dưới tuy không cháy lớn, nhưng cũng không bị tắt, điều này nói rõ bên dưới có ôxi, đủ để người sống được.
Sau đó Vương Triều bám dây thừng trượt xuống đáy động, lúc này Vương Triều mới cao giọng nói với Triệu Nhan ở bên trên
- Quận vương, phía bên phải có một bí đạo, hắn là thông với cống ngầm, chúng ta vào đó xem thử.
Triệu Nhan lại lần nữa cao giọng dặn dò, vụ án các tăng nhân trong Hương Tích Tự mất tích này quả thật là quá mức quỷ dị. Hơn nữa phía sau rất có thể có liên quan đến một thế lực khá là khổng lồ, cho nên những người tra vụ án này như Vương Triều cũng không thể hoàn toàn bảo đảm được an toàn.
Vương Triều ở phía dưới đáp một tiếng, sau đó dẫn theo mấy chục tên nha dịch tiến vào trong bí đạo, vừa bắt đầu Triệu Nhan còn có thể nhìn thấy trong bí đạo dưới đáy động lập loè chút ánh lửa, nhưng rất nhanh đã không nhìn thấy gì nữa.
Triệu Nhan vốn tưởng Vương Triều bọn họ lần đi này phải rất lâu mới có kết quả, nhưng không nghĩ tới chỉ vỏn vẹn một khắc, trong bí đạo dưới kia lại lần nữa truyền đến ánh lửa, đồng thời còn có những tiếng bước chân hỗn loạn, ngay sau đó chỉ thấy Vương Triều dẫn theo đám nha dịch chạy ra khỏi bí đạo, bám dây thừng bò lên trên.
Vương Triều là người đầu tiên bò lên trên, tuy nhiên chưa đợi Triệu Nhan mở miệng hỏi y tình huống bên dưới, thì thấy Vương Triều chạy đến ngoài thiện phòng với tốc độ nhanh nhất, cuối cùng “oẹ” một tiếng nôn ra, những nha dịch còn lại còn thảm hơn so với y, có người trực tiếp nôn ra mặt đất, hơn nữa người người đều có vẻ mặt kinh hoảng, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng gì đó khiến người ta khiếp sợ vậy.
Triệu Nhan và Tô Thức đi đến bên ngoài thiện phòng, không dễ gì mới đợi Vương Triều nôn xong, lúc này hắn mới mở miệng hỏi:
- Vương Triều, chuyện gì vậy, các ngươi nhìn thấy gì ở dưới kia?
Chỉ thấy lúc này Vương Triều sắc mặt tái nhợt, duỗi tay dùng tay áo lau khoé miệng, lúc này mới uể oải mở miệng nói:
- Quận vương, gia tộc ta đời đời đều làm bộ đầu trong Công Môn, không hề khoa trương khi nói rằng, ta ba tuổi đã theo cha ta phá án, dạng người chết nào cũng từng gặp qua, vốn cho rằng đời này sẽ không sợ người chết nữa, nhưng hôm nay ta lại phát hiện ra mình đã lầm rồi.
- Có ý gì, dưới đó có người chết?
Triệu Nhan nghe đến đây khiếp sợ kêu lên, trong lòng cũng dâng lên một dự cảm không tốt
- Không phải gọi là người chết, mà phải gọi là núi thịt, đi lên phía trước của mật đạo dưới kia không bao lâu, chính là một cái động khá lớn, trong đó chất một núi thịt, tất cả đều là do thịt vụn chất thành. Trong đó có một vài cái đầu còn sót lại, xem ra hẳn là tăng nhân bị mất tích trong chùa, cũng không biết là kẻ nào tàn nhắn như vậy, giết bọn họ rồi thì thôi đi, không ngờ còn băm vụn chất thành một đống, muốn ghép họ lại thành toàn thây cũng không được.
Vương Triều trong lòng còn cảm thấy sợ hãi mà nói
Vương Triều cũng từng gặp qua không ít vụ án hung sát có thủ đoạn tàn nhẫn, nhiều nhất thậm chí là một nhà mười mấy người bị chém chết, nhưng trong một lát gặp phải mấy chục cỗ thi thể, hơn nữa còn là bị băm vụn chất thành đống như vậy, thì lại là lần đầu tiên gặp, đặc biệt là dưới cống vô cùng bẩn, khắp nơi đều là sâu, giời, bọ, những thi thể đó không biết đã chất ở đó mấy ngày rồi, bên trên là sâu, bọ, chuột, ngay cả một bộ đầu lão luyện nhìn thấy cũng không chị nổi, những bộ khoái khác đều gần như là nôn ra ngay tại chỗ, vừa nấy còn có người nôn lần thứ hai, y có thể kiên trì ra đến ngoài mới nôn đã là vô cùng khó làm được rồi.
- Tất cả đều bị bầm thây?
Triệu Nhan nghe tin tức rung động này cũng liền ngẩn người, Tô Thức ở bên cạnh chỉ vừa muốn tưởng tượng cảnh tượng ở bên dưới, kết quả lập tức che miệng lại, suýt chút nữa đã nôn hết những thứ trong bụng ra, dù gì thì y chỉ là một quan văn, ở phương diện này còn không bằng cả một bộ khoái.
Tô Thức thật vất vả mới làm dịu đi cơn cồn cào của bụng, tuy nhiên ngay sau đó lại vô cùng đau buồn mà nói:
- Quận vương, nếu vậy thì Liễu Không e là lành ít dữ nhiều rồi.
- Bây giờ vẫn chưa thể kết luận, dù gì thì nhiều thi thể vụn ở dưới kia như vậy, căn bản không thể nhận ra ai là ai, có lẽ cũng không có Liễu Không trong đó.
Triệu Nhan thì lắc đầu nói, hẳn không phải là an ủi Tô Thức, mà quả thật là cảm thấy hẳn là Liễu Không vẫn còn sống.
- Lời của quận vương ta cũng tán đồng, nói như vậy, mục đích mà hung thủ bầm thây chỉ có hai loại, một là cực kỳ hận đối phương, giết đối phương vẫn chưa thể giải hận, hơn 70 tăng nhân, cho dù là hận thấu trời, cũng rất ít khi băm nhiều thi thế đến vậy 'thành từng mảnh, cho nên nguyên nhân rất có thể là loại thứ hai, đó là hung thủ muốn che giấu cái gì đó, ví dụ như đế chúng ta không nhận ra được thân phận của người chết, từ đó không thể đoán định ra trong tự có bao nhiêu người chết, mục đích này gã đã đạt được, chúng ta quả thật là không thể từ đống thi thể nát vụn đó đoán định ra được số lượng người chết.
Lúc Vương Triều nói đến câu cuối cũng không kìm nối mà thở dài, kinh nghiệm khám nghiệm tử thi của y cũng không thua kém gì những người khám nghiệm tử thi, rất nhiều lúc thậm chí chỉ cần liếc mắt là liền nhìn ra nguyên nhân cái chết của người chết, vừa nấy y nhìn thấy nhiều thi thể nát vụn như vậy cũng không màng tới việc ghê tởm, đồng thời còn đại khái nhìn một lượt, thịt bị bầm chất thành ngọn núi thịt không chỉ rất nát, hơn nữa còn bị động vật ở dưới cống ngăm phá hoại nghiêm trọng, có một vài con chuột bự còn ngậm đi thây bị băm, căn bản là không thể tìm ra được một thi thể hoàn chỉnh, tự nhiên là càng không thể chuẩn xác mà suy đoán ra được số lượng người chết.
-Thì ra là vậy, chỉ có điều dùng cái chết của nhiều người đến vậy để che giấu một bí mật, tên hung thú này quả thật điên rồ!
Tô Thức nghe đến đây đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó lại có chút phẫn nộ mà nói
Tuy nhiên Triệu Nhan và Vương Triều nghe đến đây liền liếc nhìn đối phương, hai người họ đều cùng nghĩ đến một chuyện, Vương Triều liền lập tức thấp giọng nói:
- Quận vương, có phải ngài cũng có cảm giác rất quen hay không?
- Đúng vậy, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, xem mạng người như cỏ rác, thứ thủ đoạn này quả thật giống hệt với án đại hoả lần trước ở trong cung.
Lúc này Triệu Nhan cũng than nhẹ một tiếng nói, đều đồng dạng là mấy chục mạng người, hơn nữa thủ pháp gây án vô cùng gọn gàng sạch sẽ, không hề lưu lại chút manh mối hữu dụng nào, loại phong cách này quả thật là quá giống.
- Hơn 70 mạng người, cho dù người gây án là một người có võ nghệ cao cường, thì cũng tuyệt đối không thể không có người nào phản kháng, thế nhưng cả toà miếu này lại không hề có dấu vết đánh nhau gì, đây rõ ràng là không bình thường, trừ phi là...
Vương Triều lúc này thì thào một mình, nói đến câu cuối ánh mắt bỗng sáng lên, sau đó lại nói với Triệu Nhan và Tô Thức:
- Quận vương mau đi theo ta, có lẽ là ta biết người gây án giết người như thế nào rồi!
Vương Triều nói xong liền xoay người đi, trên mặt mang theo vẻ vui mừng, Triệu Nhan và Tô Thức cũng vội vàng đuổi theo, kết quả Vương Triều dẫn bọn họ đến thắng phòng bếp Hương Tích Tự, cuối cùng lúc này Triệu Nhan cũng đã tỉnh ngộ, liền kinh hỷ mà nói:
- Không sai, không sai, muốn vô thanh vô tức giết đi mấy chục tăng nhân của Hương Tích Tự, biện pháp tốt nhất chính là hạ độc!
- Quận vương anh minh, ty chức chính là nghĩ như vậy!
Lúc này Vương Triều cũng mở miệng đáp, ngay sau đó lại phân phó sai dịch ở đẳng sau:
- Tất cả các ngươi chia nhau ra lục soát, nhất định phải lục soát từng ngõ ngách trong phòng bếp, bất kỳ điểm khả nghỉ nào cũng không được bỏ qua!
- Vâng!
Đám nha dịch đáp một tiếng, lập tức lục lọi phòng bếp. Vương Triều như tên bắn vọt đến trước một dãy chum đựng nước, sau đó kiểm tra từng chum một, dù gì thì nếu như hung thủ hạ độc, khả năng lớn nhất là hạ độc trong nước, tuy nhiên khiến cho y thất vọng đó là, trong chum nước không hề có điểm dị thường nào, thậm chí y còn chính miệng uống thử, cũng không phát hiện bất cứ dị thường nào.
Những nha dịch khác tỉ mỉ lục soát khắp phòng bếp một lượt, nhưng đều không phát hiện bất cứ điều gì, thậm chí ngay cả các loại gia vị như muối, giấm trong bếp cũng đều kiểm tra kỹ càng qua một lượt, cũng đồng dạng hết sức bình thường, căn bản không có dấu hiệu hạ độc, điều này khiến Vương Triều không khỏi cảm thấy kỳ quái mà nói:
- Làm sao có thể, trong phòng bếp ngay cả chút dấu vết cũng không tìm thấy?
- Xem ra hiện giờ chỉ còn một cách, đó chính là lại lăn nữa xuống bí đạo, sau đó tìm dạ dày trong đống thịt vụn đó, sau đó kiểm tra thức ăn còn sót lại trong dạ dày, chỉ căn bọn họ ăn thức ăn có độc, thì có thể chứng minh được suy luận của chúng ta là chính xác!
Nghe thấy còn phải đi xuống lần nữa, hơn nữa còn phải tìm ra dạ dày từ trong đám thịt vụn đó, những nha dịch xung quanh đều tái mặt, vừa nãy bọn họ chỉ vừa mới nhìn sơ qua mấy cái là đã không chịu nổi rồi, nhưng giờ còn phải xuống dưới tìm kiếm, đây quả là so với chết còn khó chịu hơn.
Tuy nhiên Vương Triều lại không hề để ý đến vẻ mặt của thủ hạ, liền dẫn theo sai dịch lăn nữa đến bên cạnh bí đạo, chỉ là đám sai dịch đó đều lẽ mẽ không muốn xuống, điều này khiến Vương Triều vô cùng tức giận, tuy nhiên vào lúc này, bên cạnh Triệu Nhan bồng có một người mở miệng nói:
- Vương bộ đầu, đừng làm khó những người khác nữa, ta cùng ngài đi xuống!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]