Khiến Triệu Nhan và những người khác vô cùng bất ngờ là, người nói chuyện không ngờ lại là đầu lĩnh hộ vệ bên cạnh Triệu Nhan - Lâm Hổ. Nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, chỉ thấy Lâm Hổ lại còn hào sảng cười lớn nói:
- Lâm mỗ cũng từng bò từ đám người chết trên chiến trường mà ra, thí thể vụn gì đó quả thật là không đáng để nhắc tới!
Triệu Nhan nghe đến đó cũng bừng tỉnh đại ngộ, hắn lại đi quên mất đám người Lâm Hổ này đều đi ra từ chiến trường, so với đám nha dịch kia, số người chết họ nhìn thấy nhiều hơn nhiều. Vương Triều lúc này. cũng sáng mắt lên, lập tức hành lễ với Lâm Hổ:
- Nếu đã vậy, vậy làm phiền Lâm tướng quân rồi!
- Lâm Hổ, dẫn thêm vài người cùng xuống, sau khi trở về bổn vương sẽ trọng thưởng!
Lúc này Triệu Nhan cũng mở miệng nói, tuy Lâm Hổ bọn họ không sợ người chết, tuy nhiên dưới đó lại vừa bẩn vừa thối, lại phải tìm đỡ ở trong đống thịt vụn, tự nhiên là một công việc khổ sai, cho nên Triệu Nhan cũng không thể không tỏ thái độ gì.
- Đa tạ quận vương!
Lâm Hổ nghe đến đây cũng đáp một tiếng, chọn vài hộ vệ lớn gan nhất, sau đó theo Vương Triều xuống bí đạo, sau chừng hai khắc, Lâm Hổ bọn họ lại lần nữa lên đây, chỉ là lúc này trong tay Vương Triều nhiều thêm một túi vải, bên trong bốc lên mùi hôi thối, ngoài ra Lâm Hổ bọn họ quả thật là giỏi hơn đám sai dịch kia nhiều, người nào người nấy tuy sắc mặt cũng có chút khó coi, nhưng ít nhất không có ai nôn ra, hẳn là do bị mùi thối hun mà ra.
Tìm thấy dạ dày cần tìm rồi, lúc này người khám nghiệm tử thi nhận được thông báo cũng đã đến đây, lập tức nhận lấy túi vải đến nơi khác kiểm tra, kết quả qua hơn nửa canh giờ, người khám nghiệm tử thi chạy đến bẩm báo:
- Khởi bẩm bộ đầu, tiểu nhân tìm ra thức ăn còn sót lại trong dạ dày, sau đó cho chó ăn, kết quả con chó này rất nhanh liền ngủ say, nói như vậy, những người chết đó hẳn là đã ăn qua thức ăn bị trộn mê dược, sau khi mất đi năng lực phản kháng, lúc này mới bị hung thủ giết chết rồi bầm thây!
- Hô, cuối cùng đã giải quyết xong nguyên nhân vì sao trong chùa không có dấu vết đánh nhau rồi.
Vương Triều nghe thấy lời của người khám nghiệm tử thi liền thở ra một hơi dài, phá án vốn là vậy, phải phá giải từng điểm đáng ngờ một, có lúc cần phải tốn một thời gian rất dài mới có thể làm rõ vụ án được.
Kế đó Vương Triều cho bọn nha dịch tiếp tục lục xét, y thì dẫn Triệu Nhan và Tô Thức đến một thiện phòng sạch sẽ hơn, lúc này Triệu Nhan lin truy h
- Vương Triều, hiện giờ tuy đã làm rõ nguyên nhân cái chết của những tăng nhân kia, nhưng mà kế tiếp thì phải làm sao?
Nghe thấy câu hỏi của Triệu Nhan, chỉ thấy Vương Triều cười khổ nói
- Quận vương, tuy là không thể thống kê một cách chính xác số người tử vong trong đống thịt vụn dưới cống ngăm, nhưng tuyệt đối trong khoảng 60-70 người, vụ án lớn như thế, đã không phải là việc Khai Phong Phủ chúng ta có thể tự lực xử lý rồi, nhất định phải giao cho Hình Bộ và Đại Lý Tự, ba bên cùng điều tra.
Lúc nói đến đây. Chỉ thấy Vương Triều dừng một chút, sau đó lại thở dài nói:
- Tuy nhiên ta không có biện pháp gì đối với vụ án này, dù gì thì thủ pháp của người gây án vô cùng gọn gàng, sạch sẽ, hơn nữa hành sự cũng vô cùng tàn nhẫn, căn bản không có để lại bất kỳ manh mối hữu dụng nào, thậm chí chúng ta còn không thể xác nhận được thân phận của người chết, kể từ đó, căn bản không thể tra ra gì, e là cuối cùng vụ án này chỉ có thể trở thành vụ án trắng.
- Như vậy sao được, Liễu Không hiện giờ sống chết thế nào còn chưa biết, nếu như trở thành án trắng, vậy Liễu Không phải làm sao đây?
Tô Thức lúc này liền lo lắng truy hỏi, thân là hữu hảo chỉ giao với Liễu Không, y hiện giờ cũng rất lo lắng cho sinh tử của Liễu Không.
- Liễu Không rất có thể chưa chết!
Lúc này Triệu Nhan bỗng mở miệng nói với Tô Thức.
- Ta cũng nghĩ như quận vương vậy, thậm chí ta cho rằng sở dĩ hung thủ bầm thây đám tăng nhân đó, là vì muốn chúng ta đoán không ra sinh tử của Liễu Không đại sư!
Lúc này Vương Triều cũng tán đồng nói.
- Vì sao các ngươi khắng định như vậy?
Tô Thức có chút mơ hồ mà nói.
Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung.
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
- Đoán!
Triệu Nhan lập tức đáp, kỳ thật chỉ là trực giác của hắn mách bảo hắn như thế. Nếu bảo hẳn nói ra lý do, hẳn cũng nói không ra được.
So ra thì lúc này Vương Triều lại giải thích:
- Ta tuy cũng không có chứng cớ, nhưng lại có suy luận thế này, hơn 70 người trong Hương Tích Tự bị giết. Hung thủ không thể có thù hận với tất cả các tăng nhân, khả năng duy nhất có thể là hướng về một hoặc một vài tăng nhân trong đó, những người khác thì bị liên luỵ, Liễu Không đại sư thân là chủ trì của tự, rất có khả năng chính là mục đích chính của hung thủ, ngoài ra trong thiện phòng của y cũng xuất hiện một bí đạo, tuy rằng chúng ta không biết là bí đạo này dùng để làm gì, nhưng dù gì cũng là đã làm xong từ sớm, rất có thể là chính Liễu Không đại sư xây dựng nên, nếu đã vậy, hiềm nghi trên người Liễu Không đại sư là càng lớn.
Lúc nói đến đây, Vương Triều dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
- Theo suy đoán trên của ta, Liễu Không đại sư rất có thể là mục tiêu chính của hung thủ, tuy nhiên đối phương không phải là muốn giết y, mà là có mục đích gì khác, không muốn để người khác biết sinh tử của Liễu Không đại sư, thế là mấy tăng nhân này liền thành đống thịt vụn làm mất phương hướng chúng ta, đương nhiên cũng có thể là do tăng nhân trong chùa biết chuyện gì đó, thế là toàn bộ bị giết để diệt khẩu, thuận tiện bầm thây để làm rối phán đoán của chúng ta.
- Ta hiểu rồi, nếu đối phương chỉ đơn thuần muốn giết chết Liễu Không, một là không cần phải giết tất cả tăng nhân, hai là không căn băm thây, hết thảy những điều này đều là vì che giấu chân tướng sinh tử của Liễu Không!
Lúc này cuối cùng mắt của Tô Thức cũng đã loé sáng mà nói.
- Cũng không thể vui mừng quá sớm, trên đây chỉ là suy đoán của Vương Triều, cũng có thể còn có loại khả năng thứ hai, đó là Liễu Không đã chết, hơn nữa còn ở trong đống thịt vụn bên dưới, còn vẽ nguyên nhân vì sao hung thủ làm như vậy, vậy chỉ có mình gã biết.
Lúc này Triệu Nhan lại tạt một chậu nước lạnh vào Tô Thức.
- Kết quả mà quận vương nói quả thật là có khả năng, tuy nhiên tin chắc là trong lòng quận vương cũng có khuynh hướng nghiêng vẽ suy đoán của ta?
Lúc này Vương Triều cười mở miệng nói, đồng thời thầm trừng mắt nhìn Triệu Nhan rồi lại nhìn nhìn Tô Thức.
- Khụ, cũng có thể là vậy, nếu so ra thì suy đoán của Vương Triều ngươi có sức thuyết phục hơn, nếu đối phương chỉ muốn giết Liễu Không, đích thật là không căn làm nhiều chuyện dư thừa như vậy.
Triệu Nhan cũng lập tức hiểu ý của Vương Triều, lập tức mở miệng nói.
- Ừ, mặc dù nói là vậy, nhưng vẫn khiến cho người khác không khỏi lo lắng cho sinh tử của Liễu Không!
Tô Thức không phát hiện động tác nhỏ giữa Triệu Nhan và Vương Triều, mà thở dài một tiếng nói, trên gương mặt cũng lần nữa lộ ra vẻ lo lắng
Triệu Nhan nhìn đến đây cũng thở dài một tiếng, lập tức an ủi Tô Thức vài câu, sau đó khuyên y trở về trước, chỗ này có mình là đủ rồi, nếu như vụ án có tiến triển mới, nhất định sẽ phái người thông tri y.
Tô Thức cũng biết mình ở lại cũng chẳng có tác. dụng gì, hơn nữa y cũng nhìn ra hình như Triệu Nhan và Vương Triều kiêng dè mình, cho nên có chút chuyện không tiện nói rõ, vì thế y cũng không ở lại đây vướng bận thêm nữa, liền đứng dậy cáo từ, Triệu Nhan cũng tiễn y ra tới ngoài cửa chùa, nhìn thấy xe ngựa của y rời đi rồi mới trở lại trong chùa.
- Điện hạ, từ thủ pháp gây án của đám người này có thể thấy rất có thể có liên quan đến gian tế Liêu Quốc phóng hoả ở trong cung, thậm chí ta cảm thấy Liễu Không đại sư cũng có mối quan hệ không tầm thường với những người này, nếu không những người đó sẽ không hành động lớn như vậy.
Triệu Nhan vừa trở lại, Vương Triều liền lập tức mở miệng nói.
Kỳ thật lời mà Vương Triều nói cũng là suy đoán của Triệu Nhan, chỉ là hắn lại có chút chăn chừ mà nói:
- Hiện giờ chỉ dựa vào thủ pháp gây án liền kết luận hung thủ có liên quan đến gian tế Liêu Quốc, không khỏi quá mức võ đoán, còn về Liễu Không
Lúc Triệu Nhan nhắc đến Liễu Không, trên mặt lộ rõ thần sắc phức tạp. Liễu Không không chỉ là bạn tốt của hẳn, đồng thời cũng là người mà Bảo An công chúa thích, nếu như y thật sự có liên quan đến gian tế Liêu Quốc, vậy hết thảy thật đáng sợ, thậm chí Triệu Nhan cũng đã hoài nghỉ là Liễu Không tiếp cận Bảo An công chúa và mình, có phải là có mục đích khác hay không?
Nghĩ đến những chuyện trên, Triệu Nhan cũng không dám nghĩ tiếp nữa, liền trịnh trọng phân phó Vương Triều:
- Vương Triều, chuyện này ngươi nhất định phải dốc toàn lực làm, tốt nhất là tìm ra được tung tích của Liễu Không, như vậy mới có thế tra rõ được vụ án này.
- Ty chức tuân mệnh!
Vương Triều nghe đến đây cũng lập tức ôm quyền hành lễ nói, tuy nhiên ngay sau đó y lại nghĩ tới gì đó, rồi lập tức hơi do dự nói tiếp:
- Quận vương, vụ án này chỉ dựa vào lực lượng của công môn chúng ta e là không đủ, cho dù thêm Hình Bộ và Đại Lý Tự vào, cũng rất khó tìm ra được đầu mối gì, ngoài ra chuyện này rất có thể có liên quan đến gian tế Liêu Quốc, cho nên không biết quận vương có thể bảo một nhóm Hoàng Thành Tí, để họ đến trợ giúp một chút không?
- Đúng vậy!
Vương Triều cũng biết quan hệ giữa Triệu Nhan và đầu lĩnh Hoàng Ngũ Đức của Hoàng Thành không tệ, cho nên mới đề ra kiến nghị này, hiện giờ nhìn thấy Triệu Nhan đáp ứng, liền cũng cảm thấy vui vẻ, nếu nói một cách ít kỷ thì có sự tham gia của Hoàng Thành Tị, cho dù vụ án này không phá được, y cũng sẽ không bị trách phạt nặng gì.
Triệu Nhan vội vã ra khỏi Hương Tích Tự, ngồi lên xe ngựa liền vội vã đi Hoàng Thành Tí, Hoàng Ngũ Đức thân là đại đầu lĩnh của Hoàng Thành Ti, nhưng bình thường y sẽ không ở trong nha môn Hoàng Thành Ti, thậm chí cái nha môn Hoàng Thành Ti đó căn bản là một lớp nguy trang, Hoàng Thành Ti thật sự cũng căn bản là không có nơi làm việc cố định gì, bình thường Hoàng Ngũ Đức đều ở trong cung, chờ Triệu Thự gọi đến bất cứ lúc nào, còn về tình báo của Hoàng Thành. Tí, bình thường đều do mấy đại đầu mục tập hợp lại rồi đưa đến chỗ Hoàng Ngũ Đức xử lý.
Quả nhiên, rất nhanh Triệu Nhan liền tìm được Hoàng Ngũ Đức trong một trắc điện ở bên ngoài cung điện của Triệu Thự, khi hẳn xông vào, đối phương đang xử lý một vài tin tình báo, vừa mới bắt đầu nhìn thấy có người xông vào, trên gương mặt xẹt qua sự tức giận, dù gì thì chỗ của y đều là tình báo tuyệt mật, trong lúc làm việc bất cứ người nào cũng không được tiến vào, tuy nhiên khi nhìn ra người vào là Triệu Nhan lập tức nở một nụ cười nói:
- Sao quận vương lại rảnh rỗi đến chỗ lão nô thế này?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]