Chương trước
Chương sau
- Vương Triều? Sao y lại ở đây?

Nhìn thấy người chạy như bay từ đằng xa tới, Triệu Nhan không khỏi kinh ngạc nói, chỉ thấy người đến mặc một bộ công phục bộ đầu, mặt đầy râu ria, thoạt nhìn có chút bê bối, chính là cao thủ phá án nối danh trong thành Đông Kinh - Vương Triều, hơn một năm không gặp, y vẫn là cái bộ dạng cũ kia.

Chỉ thấy Vương Triều chạy thẳng về phía Triệu Nhan, sau khi đến trước mặt liền thi lễ một cái

- Ty chức Vương Triều bái kiến quận vương, không, biết quận vương có thời gian không, ty chức có việc quan trọng cần nói với quận vương.

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Vương Triều, điều này khiến Triệu Nhan vô cùng hiếu kỳ, liền nói với Bảo An công chúa họ một vài câu, bảo họ trở về trước, sau đó mới hỏi Vương Triều:

- Chuyện gì mà gấp gáp đến vậy?

Vương Triều thấy xung quanh không còn những người khác nữa, lúc này mới thấp giọng bẩm báo:

- Khởi bẩm quận vương, Liễu Không đại sư bỗng nhiên mất tích rồi, ty chức nghe nói Liễu Không đại sư từng kết giao thân thiết với quận vương, cho nên mới muốn nghe ngóng chút tình huống từ bên quận vương.

- Cái gì? Liễu Không sao lại mất tích?

Triệu Nhan nghe tin tức này cũng khiếp sợ hô to, tuy nhiên ngay sau đó hắn cũng nghĩ đến từ lần trước sau khi mình nghe Liễu Không giảng bài, quả thật là một thời gian dài rồi không có gặp lại y.

- Quận vương hãy bình tĩnh chớ nóng vội, vụ án này ty chức cũng vừa nhận, trong đó có nhiều điểm phức tạp khó hiểu, quả thật là không hề có chút manh mối nào, cho nên mới muốn nghe ngóng chút tin tức từ chỗ quận vương!

Vương Triều nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của Triệu Nhan, lập tức mở miệng nói.

- Vương Triều, ngươi mau nói rõ về vụ án, mấy ngày trước Liễu Không còn đến chỗ ta nghe giảng bài, hơn nữa chúng ta cũng nói chuyện rất vui, y tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ mất tích được!

Lúc này Triệu Nhan sốt ruột nói, tuy là hắn không tán thành mối tình giữa Liễu Không và Bảo An công chúa, nhưng nếu như để Bảo An công chúa biết chuyện Liễu Không mất tích, không biết sẽ gấp gáp thành bộ dạng gì. 

- Vâng! Quận vương, nói ra thì Tô Thức Tô Phán Thừa là người đầu tiên phát hiện.

Vương Triều nói qua một lượt sự tình của vụ án. Hoá ra theo như y nói, Tô Thức vốn hẹn sẵn Liễu Không là ngày hôm kia đi du ngoạn, nhưng ngày kia Tô Thức ngồi xe ngựa đến tìm Liễu Không, không ngờ là tăng nhân trong Tích Hương Tự lại nói là Liễu Không không ở đó, điều này khiến Tô Thức cảm thấy hết sức kỳ quái, vì Liễu Không là một người cực kỳ giữ chữ tín. Cho dù là có chuyện phải rời khỏi, cũng sẽ thông báo trước một tiếng, tuyệt đối sẽ không giống như hiện giờ không nói không rằng liền rời đi.

Mặt khác càng khiến cho Tô Thức cảm thấy kỳ. quái đó là, y cũng là khách quen của Hương Tích Tự, tăng nhân sa di trong chùa y đều biết, nhưng mà tăng nhân mở cửa khi nãy rất lạ mặt, hơn nữa đại môn của Hương Tích Tự cũng bị đóng chặt, thậm chí ngay cả khách dâng hương cũng không được cho vào, điều này có vẻ quá mức kỳ quái.

Lúc mới bắt đầu, Tô Thức vẫn chưa nghĩ tới việc báo quan, nhưng đợi đến ngày thứ hai lại đến bái phỏng, kết quả lần này thì hay rồi, y cho người ở bên ngoài gõ cửa cả nửa ngày trời, trong chùa ngay cả một người coi cửa cũng không có, hơn nữa trong chùa cũng rất yên tĩnh, giống như là tăng nhân trong chùa đều biến mất vậy.

Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Điều này khiến Tô Thức cảm thấy không bình thường, thế là liền báo lên Khai Phong Phủ. Bởi vì Liễu Không là cao tăng nổi tiếng của kinh thành, Hương Tích Tự cũng rất có danh tiếng ở trong kinh thành. Cho nên Y Phùng Kinh của Khai Phong Phủ cũng hết sức xem trọng, thế là lập tức khôi phục chức vị bộ đầu Khai Phong Phủ của Vương Triều và để y nhận vụ án này.

Vương Triều thân là cao thủ phá án hàng đầu của kinh thành, vẫn luôn phụ trách những vụ án hung sát trọng đại, có thể nói là ở đâu có người chết là ở đó có y,hiện giờ Phùng trí phủ lại để y phụ trách vụ án mất tích này, y cảm thấy có chút đại tài tiểu dụng. Tuy nhiên đợi cho đến khi y đến Hương Tích Tự, lại phát hiện vụ án này hơn hắn tưởng tượng của y.

Tăng nhân trong Hương Tích Tự trợ giúp Liễu Không thì có tổng cộng 73 người, nhưng mà khi Vương Triều dẫn theo nhân thủ đến Hương Tích Tự thì lại phát hiện, nguyên một Hương Tích Tự to lớn vậy mà lại trống trơn, 73 tăng nhân đều biến mất sạch sẽ, tuy nhiên phòng ở của những tăng nhân này lại không thiếu mất bất cứ vật gì, thậm chí trên bàn trà của thiện phòng vẫn còn một ly trà đã uống được hơn nửa, trên bàn cũng có một cuốn kinh thư đang chép dở, nhưng chủ nhân của những thứ này lại hoàn toàn không thấy đâu nữa.

- Quận vương, sự việc chính là vậy, tất cả các tăng. nhân trong Hương Tích Tự đều đã biến mất một cách quỷ dị, hơn nữa trước đó lại không hề có bất kỳ dấu hiệu nào, thậm chí trong tự không hề có vết tích đánh nhau gì, giống như là có yêu quái dùng cơn gió ma quái cuốn tất cả tăng nhân đi vậy, tuy nhiên ta lại không tin là có yêu quái gì quấy phá, khẳng định là do thế lực nào đó làm ra, tuy nhiên có thể khiến hơn 70 tăng nhân có thể biến mất vô thanh vô tức, đây tuyệt đối không phải là thế lực bình thường có thể làm ra được!

Cuối cùng Vương Triều tổng kết một câu.

- Chuyện này quá kỳ quái đi, trong chốc lát hơn 70 tăng nhân đều mất tích, trong đó còn có Liễu Không?

Triệu Nhan nghe xong cũng chau mày, cuối cùng lại lần nữa truy hỏi:

- Vương Triều, vụ án lớn thế này, ngoại trừ phát hiện ở bên ngoài, các ngươi còn phát hiện ra những thứ khác không?

- Khởi bẩm quận vương, hiện giờ ty chức chủ yếu điều tra án theo hai phương hướng, trong đó một phương hướng là tập trung tất cả sự chú ý vào Hương Tích Tự, cẩn thận lục xét tất cả phòng ở trong chùa, tuy nhiên Hương Tích Tự tuy không quá lớn, nhưng cũng không nhỏ, hiện giờ chỉ mới lục được một nửa, mặt khác còn tra xét xem những tăng nhân trước khi mất ích từng tiếp xúc với những ai, cho nên ty chức liền đến gặp quận vương!

Vương Triều lại lần nữa mở miệng đáp.

Nghe lời giải thích này của Vương Triều, Triệu Nhan cũng không khỏi gật đầu, đối với vụ án quỷ dị này, Vương Triều quả thật là đã lựa chọn hai phương hướng có thể phá án được nhất rồi, có điều Liễu Không chỉ là một tăng nhân không tranh giành với thế tục, bình thường cũng không gây thủ kết oán với người nào, thì tại sao lại bỗng nhiên mất tích?

Cũng vào lúc này, bỗng nhiên từ đãng xa có một người cưỡi ngựa bụi bay đầy trời mà đến, trên ngựa là một người mặc quần áo sai dịch, lúc nhìn thấy Vương Triều liền lập tức cưỡi ngựa đến đây, tuy nhiên rất nhanh y liền bị hộ vệ của Triệu Nhan chặn lại, sau đó tên sai dịch này nhảy xuống ngựa chạy như bay đến kêu lớn:

- Bộ đầu, chúng ta có phát hiện lớn ở trong chùa! 

- Phát hiện gì?

Triệu Nhan và Vương Triều gần như là cùng lúc hỏi:

- Bái kiến quận vương!

Không ngờ tên sai dịch này lại rất thông minh, lại hành lễ trước với quận vương, rồi sau đó mới hồi đáp:

- Các huynh đệ lúc kiểm tra thiện phòng của Liễu Không đại sư thì phát hiện, dưới lớp gạch lót của phòng không ngờ lại có một mật đạo, hiện giờ mật đạo. đã bị chúng ta mở ra rồi, giờ chỉ đợi bộ đầu hạ lệnh, chúng ta cũng tiện mà xuống dưới kiểm tra một phen.

- Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta lập tức trở về!

Vương Triều vừa nói liền muốn đi, tuy nhiên lúc này Triệu Nhan lại kéo y lại nói

- Liễu Không là bạn tốt của ta, việc y mất tích ta không thể không quan tâm hỏi han, cho nên vụ án này. ta cũng muốn tham gia!

- Chuyện này...

Vương Triều nghe đến đây cũng có chút khó xử, lẽ ra vụ án thế này tuyệt đối không được để người ngoài nhúng tay vào, tuy nhiên nghĩ đến sự uyên bác của Triệu Nhan, lăn trước còn giúp quan phủ chứng minh lấy máu nghiệm thân là không chính xác, khiến cho không ít người bị oan được giải oan, nói không chừng lần này cũng có thể giúp được mình.

Nghĩ đến đây, Vương Triều cũng gật đầu nói:

- Nếu đã vậy, vậy thì mời quận vương đi cùng ty chức, tuy nhiên nếu như Phùng tri phủ trách tội, ngài đừng quên giúp ty chức nói đỡ vài lời.

- Ha ha, yên tâm đi, Phùng trí phủ của các người là một người hiền lành, y sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà trách tội các ngươi!

Triệu Nhan nghe đến đây cũng cười lớn nói Vương Triều tuy chức vị hơi thấp, nhưng từ sau khi quen biết, cũng được xem là bằng hữu của mình, bình thường nói chuyện cũng có chút tuỳ ý, tuy nhiên đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Triệu Nhan đánh giá cao y.

Sau đó Triệu Nhan và Vương Triều liền lên xe ngựa của mình, rồi phi như bay đến Hương Tích Tự, kết quả lúc vùa đến trước cửa chùa, liền nhìn thấy Tô Thức cũng vội vàng từ trên một chiếc xe ngựa nhảy xuống, điều này khiến Triệu Nhan cũng kinh ngạc mà hô lên:

- Tử Đạm huynh, sao ngươi cũng đến đây?

- Quận vương? 

Tô Thức nhìn thấy Triệu Nhan trên xe ngựa cũng kinh ngạc mà trợn to mắt, vội tiến đến trước xe ngựa của Triệu Nhan nói:

- Quận vương ngài cũng biết chuyện Liễu Không mất tích rồi sao?

- Không sai, vừa rồi Vương Triều tìm ta, tìm hiểu một vài chuyện về Liễu Không, vừa đúng lúc trong chùa có phát hiện lớn, ta liền theo qua đây xem thử.

Triệu Nhan thở dài nói:

- Đúng rồi, sao ngươi lại đến vào lúc này?

- Quận vương có điều không biết, Tô Phán Thừa thân là người báo án, hơn nữa lại là bạn tốt của Liễu Không đại sư, chủ động yêu cầu hiệp trợ chúng ta phá án, một khi vụ án có tiến triển gì mới, chúng ta liền thông trí Tô Phán Thừa, cũng tiện để y cung cấp chút manh mối cho chúng ta!

Lúc này Vương Triều mở miệng giải thích nói:

- Đúng vậy, ta cũng vừa nhận được tin tức liền vội đến đây, tuy nhiên trong chùa rốt cuộc có phát hiện gì thì ta vẫn chưa biết, chúng ta vẫn là nhanh chóng tiến vào xem thứ xem, vụ mất tích này của Liễu Không quá kỳ quái rồi! 


Triệu Nhan lúc này cũng vừa bịt mũi vừa đánh giá căn phòng, chỉ thấy lớp gạch lát đã bị dỡ đi, lộ ra một cái động có đường kính trên 2 thước, cửa động hình vuông, xung quanh lát gạch xanh, cửa động còn có hai phiến đá làm thành cửa, hiện giờ đã bị mở ra, buông thống ở hai bên động, mùi hôi thổi của căn phòng bốc ra chính là từ cái cửa động đó. 

So với hai người Triệu Nhan và Tô Thức đang bịt mũi, Vương Triều lại có vẻ chuyên nghiệp hơn nhiều, chỉ thấy y mặt không đổi sắc đi đến cửa động, thậm chí còn nghiêm túc cúi người ngửi mùi của cửa động, bỗng nhiên lúc này xoay người lại nói với Triệu Nhan và Tô Thức:

- Quận vương, Tô Phán Thừa, mùi hôi thối này là mùi của nước cống kinh thành, xem ra cái mật đạo này hắn là thông với cống ngầm, tuy nhiên mạng lưới cống bên dưới rắc rối phức tạp, đừng nói là chứa hơn 70 người, cho dù là chứa hơn ngàn người vẫn còn dư, lần này phiền toái rồi. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.