Sau khi chiếc thuyền của đám người Triệu Nhan rời khỏi Liêu Đông, liền đi thắng về phía đông nam, vòng qua bán đảo Triều Tiên của đời sau, hiện tại có lẽ gọi là bản đảo Cao Ly. Vương triều Cao Ly trên đảo đã trải qua hàng trăm đợt rung chuyển, đã dần ổn định. Quốc vương Cao Ly hiện giờ tên là Vương Huy, cũng xem như là một vị quân chủ khá tốt, hơn nữa vẫn luôn có ý đồ khôi phục quan hệ triều cống với Đại Tống, tiếc là Liêu quốc lại cấm Cao Ly tiếp xúc với Đại Tống, cho nên chính quyền hai nước không có quan hệ công khai gì.
Cũng chính vì nguyên nhân như vậy, cho nên thuyền của đám người Triệu Nhan không có dừng lại ở Cao Ly, chỉ có một lần sai mấy chiếc thuyền vận chuyển tới cửa khẩu Cao Ly bổ sung nước ngọt. Nói ra thì chính quyền Đại Tống và Cao Ly dù không có qua lại gì với nhau, nhưng thương nghiệp dân gian lại vô cùng phát triển, đặc biệt là thương nghiệp Đại Tống vô cùng phát đạt, hàng năm đều có không ít thương thuyền Đại Tống qua lại giữa Cao Ly và Đại Tống, hàng năm thu lợi khổng lồ.
Mặc dù Triệu Nhan rất có hứng thú với tình hình của Cao Ly, nhưng hẳn xa nhà cũng đã gần một năm rồi, Tiết Ninh Nhi cũng đã sắp sinh rồi. Điều này khiến cho hẳn càng nhớ nhà hơn, vì vậy cũng không có tâm trạng nào để thưởng thức phong tình Cao Ly, sau khí bổ sung nước ngọt xong liền nhanh chóng lên đường. Cuối cùng họ lại đi qua một cuộc hành trình 10 ngày, cũng đã tới được Đăng Châu của Đại Tống. Ở đây, cũng là hải cảng lớn nhất phía bắc Đại Tống.
Cũng đúng lúc đám người Triệu Nhan vừa mới quay về Đại Tống, Quảng Dương Quận Vương phủ của thành Đông Kinh xa xôi đang trong cảnh hỗn loạn. Tào Dĩnh bỗng nhiên chạy tới viện tử của Tiết Ninh Nhi ở, kết quả là vừa vào đã nhìn thấy nha hoàn hầu hạ Tiết Ninh Nhi đang hỗn loạn, ai nấy đều rất bận rộn, căn bản không biết mình nên làm thế nào?
Thấy thế, Tào Dĩnh cũng không hỏi hừ lạnh một tiếng, liền quát lớn:-Loạn cái gì mà loạn, bà đỡ đã tới chưa? Ninh Nhi muội muội thế nào rồi?
Thấy Tào Dĩnh đi vào, những nha hoàn đó lúc này mới giống như tìm thấy người tâm phức. Trong đó một người quản gia liền bước lên bẩm báo: - Khởi bẩm Vương phi, bà đỡ đã vào trong Vương phủ hai hôm trước rồi, bây giờ có lẽ cũng sắp tới rồi.
Đang nói chuyện, chỉ thấy một bà lão tóc trắng dưới sự hướng dẫn của mấy nha hoàn bước nhanh tới, vừa đi vừa nói với Tào Dĩnh bên cạnh: - Tới rồi tới rồi! Vương phi thứ tội, bà lão chân tay không thuận tiện, để Vương phi chờ lâu rồi!
Thấy bà lão tóc bạc phơ này, Tào Dĩnh cũng không khỏi mỉm cười, liền bước lên vài bước nói: - Làm phiền Vương bà rồi, trong phủ lần đầu sinh con, căn bản không có kinh nghiệm gì, bây giờ đã loạn hết cả lên rồi, mong Vương bà giúp cho. Có gì cần chuẩn bị cứ dặn dò người hầu đi làm!
Vương bà tóc bạc này dù chỉ là một bà đỡ, nhưng lại là bà đỡ tốt nhất của kinh thành, thậm chí còn vào trong cung đỡ đẻ. Vì vậy Tào Dĩnh cũng rất khách khí với bà. Đặc biệt là Tào Dĩnh sau này chắc chắn cũng sẽ phải phiền tới đối phương, bây giờ đương nhiên là phải ra mặt niềm nở với Vương bà rồi.
- Ây da, Vương phi người quá khách khí rồi, ta đi xem xem tình hình của Tiết nương tử, lát nữa sẽ cho người đi chuẩn bị. Nói ra sinh con cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, hơn nữa cũng không phải là nhất thời có thể sinh được ngay, cho nên Vương phi người hết sức bỏ quá cho! Bà Vương vẫn vô cùng chuyên nghiệp, cùng với Tào Dĩnh khách khí một hồi liền muốn đi thăm Tiết Ninh Nhĩ. Hôm nay Tiết Ninh Nhi bỗng nhiên cảm thấy đau bụng, bà Vương cũng không biết khi nào mới tới lúc, cho nên đương nhiên là phải đi xem xét tình hình trước.
Tào Dĩnh cũng chưa có sinh con bao giờ, sự trấn định vừa rồi cũng là giả bộ, dù sao trong nhà bây giờ ai cũng đều có thể loạn, nhưng duy chỉ có Vương phi nàng là không thể rối lên được. Lúc này nghe được lời đó của bà Vương, cũng không khỏi yên tâm vài phần, liền mời bà vào trong phòng. Kết quả là vừa vào phòng, đã nghe thấy tiếng kêu đau của Tiết Ninh Nhi, người cũng đã năm trên giường rồi.
Bà Vương liền bước lên trước kiểm tra Tiết Ninh Nhi một chút, sau đó lại thở phào một cái nói:
- Tiết nương tử chỉ là đau trước khi sinh, nước ối vẫn chưa có vỡ, cho nên còn phải chờ một thời gian nữa. Nhưng trong khoảng thời gian này Tiết nương tử người không được năm, tốt nhất là để nha hoàn dìu đi lại chút, như vậy sẽ càng dễ sinh hơn.
- Người ta đau như vậy rồi, còn có thể bước đi được sao? Tiết Ninh Nhi năm trên giường vẫn không có lên tiếng, ngược lại phía sau có người lại lên tiếng rồi. Tiếp theo đó chỉ thấy Bảo An Công chúa và Thọ Khang Công chúa cũng vội vã đi tới. Người vừa nói chính là Thọ Khang Công chúa nhanh mồm nhanh miệng.
Bà Vương cũng đã nhận ra hai vị Công chúa, liền hành lễ nói: - Công chúa không biết, phụ nữ sinh con không phải nói sinh là sinh được. Trước tiên phải đau một trận thật đau, trong khoảng thời gian này phụ nữ chúng ta tốt nhất không nên nằm bất động, mà phải cố gắng đi lại, như vậy sẽ càng dễ sinh!
- Tam tỷ, ta cũng đã từng nghe mẹ ta nói rồi, trước khi sinh phải đi lại nhiều một chút, hơn nữa bà Vương cũng có kinh nghiệm hơn chúng ta, cho nên Ninh Nhi muội muội vẫn nên đứng lên đi lại thôi. Lúc này Tào Dĩnh cũng lên tiếng.
Lúc này Tiết Ninh Nhi nằm trên giường dù rất đau, nhưng cũng nói: - Công Công chúa, ta ta vẫn chịu được, đố ta dậy đi chút nào!
Thấy Tiết Ninh Nhi cũng nói như vậy, Thọ Khang Công chúa cũng đành phải gật đầu, sau đó Bảo An Công chúa cũng tới giúp đỡ, đích thân dìu Tiết Ninh Nhi dậy, sau đó đi lại trong phòng. Lúc này bà Vương cũng liền đi ra sân, chỉ huy người hầu trong Vương phú chuẩn bị nước sôi. Có bà đỡ có kinh nghiệm như bà Vương, người hầu trong Vương phủ cũng xem như đã không còn rối loạn nữa.
Như bà Vương đã nói, sinh con quả thực không phải là chuyện dễ dàng gì. Cơn đau của Tiết Ninh Nhi dù bắt đầu từ ban ngày, nhưng mãi cho tới sáng sớm hôm sau, nước ối mới bị vỡ ra, hơn nữa theo bà Vương nói, đó vẫn là khá thuận lợi, có một số phụ nữ phải tiếp tục cơn đau nhiều lần mới có thể sinh được.
Nước ối vừa bị vỡ, sinh con cũng nhanh hơn, đại khái lại phải chờ thêm một canh giờ nữa, đúng lúc ánh mặt trời ở phương đông vừa nhô lên, trong phòng cuối cùng cũng vang lên tiếng khóc nỉ non. Điều này đã khiến cho Tào Dĩnh và Bảo An Công chúa, Thọ Khang Công chúa vẫn luôn túc trực bên ngoài đều thở phào nhẹ nhõm. Tiếp theo đó, chỉ thấy nha hoàn từ trong phòng đi ra, vẻ mặt vui mừng nói với đám người Tào Dĩnh: - Khởi bẩm hai vị Công chúa, Vương phi, Tiết nương tử đã sinh được một tiểu quận chúa rồi!
Phong hiệu của Triệu Nhan là Quận Vương, con gái của hắn vốn phải phong là huyện chủ, chỉ có con gái của Thân vương mới được gọi là Quận chúa. Tuy nhiên, hắn là Hoàng tử, sớm muộn cũng được phong là Thân vương, cho nên bây giờ nói con gái hẳn là Quận chúa cũng không sai.
- Là con gái sao? Bảo An Công chúa và Thọ Khang Công chúa nghe tới đây, trên mặt đều lộ rõ vẻ thất vọng. Thân là tỷ tỷ của Triệu Nhan, đương nhiên hy vọng đệ đệ có thể sớm có người nối dòng, cho dù là thứ xuất cũng được. Nhưng Tảo Dĩnh nghe tới đấy thì trong lòng lại thăm thấy vui mừng. Trước đây, mặc dù nàng vẫn luôn kiên trì cho rãng Tiết Ninh Nhi mang bầu là con gái, nhưng trong lòng cũng vẫn luôn lo lắng, bây giờ xem ra đã có thể yên tâm được rồi
- Con gái cũng tốt, Ninh Nhi muội muội còn trẻ, sau này còn có cơ hội sinh con trai. Bảo An Công chúa lúc này cũng đã bừng tỉnh từ trong thất vọng, liền kéo Thọ Khang Công chúa và Tào Dĩnh vào trong phòng sinh. Trước đây họ cũng muốn ở bên cạnh Tiết Ninh Nhi khi sinh, nhưng bà Vương không cho, điều này chủ yếu là lo lắng gây sợ hãi cho họ, bất lợi cho việc sinh sản sau này của họ.
Khi đám người Tào Dĩnh đi vào phòng, bà Vương đã cho người vệ sinh cơ thể cho mẹ con Tiết Ninh Nhi, hơn nữa trên giường cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, chỉ thấy Tiết Ninh Nhi lúc này vẻ mặt xanh xao đang nằm trên giường. Mặc dù tinh thần cũng vô cùng uể oải, ánh mắt vẫn đầy tình yêu thương trên khuôn mặt khi nhìn con gái mình được quấn tã lót bên cạnh. Khi thấy đám người Tào Dĩnh đi vào, Tiết Ninh Nhi vừa muốn ngồi dậy, nhưng Bảo An Công chúa đã bước lên trên ấn nàng nằm xuống giường nói: - Ninh Nhi ngươi chớ động đậy, nẫm là được rồi!
- Ya, tiểu tử người ta sao mà xấu thế chứ? Đúng lúc này Thọ Khang Công chúa đã tới bên giường nhìn đứa bé quấn trong tã lót, lại không ngờ nhìn thấy một khuôn mặt nhăn nhúm, nhìn giống như là một con kh con vậy, xấu xí vô cùng. Điều này đã khiến cho nàng không khỏi thốt lên thành lời.
- Ha ha, Công chúa không biết rồi, đứa bé vừa ra đời đều như vậy hết. Nhưng chỉ căn tròn tháng thì sẽ trở nên trắng trẻo mập mạp, hơn nữa nhìn tiểu Quận chúa, chắc chản là mỹ nhân khó mà có được! Bà Vương nghe thấy Thọ Khang Công chúa nói như vậy, liền cướp lời cười nói. Đời này đã đỡ cho không biết bao nhiêu đứa trẻ, thường thì chỉ căn nhìn qua là có thể biết được tướng mạo sau này của đứa trẻ thế nào.
- Thật sao?
- Chuyện này thật ra cũng đúng, nhưng đây là đứa con đầu tiên của tam đệ, tên vẫn nên để lại cho bản thân hẳn lấy đi. Tuy nhiên, chúng ta có thể đặt cho nó một cái nhũ danh để gọi trước. Bảo An Công chúa nghe thấy đề nghị này liền sáng mắt lên nói. Tên của đứa trẻ rất quan trọng, nhưng nhũ danh thì lại không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần dễ nghe, dễ nhớ là được.
Vừa nói tới việc đặt tên, Thọ Khang Công chúa liền vui mừng nói: - Để ta đặt trước để ta đặt trước, đứa bé này sinh ra vào tháng chạp, chỉ bằng gọi là Tịch Nguyệt, thế nào?
- Tịch Nguyệt không hay, nghe cảm giác có chút lạnh lẽo. Bây giờ tam đệ vẫn chưa về, cho nên ta thấy chỉ bằng gọi là Tư Nhi, dễ nghe mà cũng dễ nhớ! Bảo An Công chúa lúc này cũng lên tiếng. Nhưng nàng lại không biết, Triệu Nhan đã bắt cóc Công chúa Liêu quốc Gia Luật Tư về, nếu con gái của Triệu Nhan cũng gọi là Tư Nhi, sẽ trùng với tên của Gia Luật Tư.
Tào Dĩnh thật ra là biết chuyện giữa Triệu Nhan và Gia Luật Tư, nhưng khi nàng nghe tới đây, lại không cảm thấy bưồn cười gì, mà lại nhớ tới chuyện Triệu Nhan vùi thân ở Nữ Chân, điều này khiến cho nàng không khỏi lại một lăn nữa lo lẳng, không biết phu quân khi nào có thể bình an trở về?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]