Cảng Đăng Châu nẫm găn bờ biển, Triệu Nhan dẫn Gia Luật Tư từ từ tắn bộ. Nhưng hắn lại có chút không yên, thỉnh thoảng lại quay đầu lại liếc nhìn vẽ phía tây xa lắc, trong ánh mắt cũng có chút lo lắng.
-Phu quân, dù ta chưa từng gặp mặt Ninh Nhi tỷ tỷ, nhưng cô ấy có thể khiến cho người lo lắng như vậy, nếu sau này biết được, chắc chẳn cũng sẽ cảm động vô cùng! Gia Luật Tư lúc này khẽ an ủi nói. Nàng biết Triệu Nhan lúc này là lo lẳng cho Tiết Ninh Nhi ở nhà.
- Ôi, tính ngày xem, kỳ sinh của Ninh Nhi cũng ở khoảng hai ngày này. Ngày xưa ta đã hứa với nàng ấy sẽ quay về chăm sóc nàng ấy, phải là người đầu tiên nhìn thấy sự ra đời của con, nhưng không ngờ năm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, giờ ta vẫn còn chưa về, xem ra cũng chỉ có thể để cho nàng ấy thất vọng rồi. Triệu Nhan lúc này cũng thở dài nói.
Hôm qua, sau khi họ tới Đăng Châu, hắn phát n thấy thời kỳ dự sinh của Tiết Ninh Nhỉ đã tới nhưng hôm nay cũng vẫn chưa có đi được, bởi vì vật tư trên thuyền căn bản là sau khi liên minh sẽ tặng cho Hoàn Nhan bộ, nhưng liên minh bị Triệu Nhan phá hỏng, những vật tư này chỉ có thể lại mang về. Nhưng cũng không thể mang về Đông Kinh, chỉ có thể tạm thời giữ lại ở địa phương, nhưng điều này lại cần phải có quan địa phương kiểm tra kỹ, ít nhất cũng phải mất một ngày mới có thể đếm xong. Cho nên, đám người Triệu Nhan căn bản không thể đi được.
- Chuyện này cũng không thể trách phu quân được, dù sao thế sự khó lường, không ai biết được. chúng ta lại có thể lưu lạc tới bên phía người Nữ Chân đó. Hơn nữa, cũng còn mất đi nửa năm, bây giờ muốn quay về cũng không kịp nữa.
Gia Luật Tư lại một lần nữa an ủi.
-Ây, ta cũng biết như vậy, chỉ là trong lòng vẫn có chút áy náy. Triệu Nhan lúc này lại thở dài nói. Đứa con đầu tiên của mình chào đời mình không thể ở bên cạnh Tiết Ninh Nhi, điều này đối với hắn mà nói tuyệt đối là một điều đáng tiếc nhất. Đồng thời, đây cũng là để khiến cho hân càng tin tưởng rằng mình giết chết Hạc Lý Bát không hề sai. Nếu, họ sớm thả mình đi một chút, nói không chừng bây giờ mình đã ở nhà bồng con, chơi đùa với con rồi.
Thấy bộ dạng áy náy của Triệu Nhan, Gia Luật Tư khẽ dựa vào người hắn nói: - Phu quân cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, chỉ cần những quan viên đó đếm xong vật tư, ngày mai chúng ta sẽ lập tức quay về Đông Kinh, tới khi đó nói không chừng vẫn còn kịp làm tiệc đầy tháng cho con nữa!
Nghe tới chuyện làm tiệc đầy tháng cho con, cuối cùng Triệu Nhan cũng đã tỉnh táo hơn vài phần. Đứa nhỏ chào đời mình chắc chản là không kịp rồi, nhưng chỉ cần đi nhanh chút, tiệc đầy tháng có lẽ cũng không thành vấn đề gì, chỉ là không biết đứa bé là nam hay nữ, giống mình hay giống Tiết Ninh Nhi?
Đúng lúc trong đầu Triệu Nhan đầy những câu hỏi đứa con đó của mình không biết đã chào đời hay chưa, bỗng nhiên chỉ thấy trên biển có mấy chiếc thuyền nhỏ hướng về phía bờ cát, chờ sau khi tiến sát bờ cát, ngư dân trên thuyền liền nhảy xuống thuyền, sau đó đã kéo thuyền lên bờ cát, đồng thời còn nhặt những thứ đã thu hoạch được trong khoang thuyền ra Những thứ có giá trị sẽ mang tới bến tàu bán. Những thứ không có giá trị thì trực tiếp quãng xuống biển.
Nhìn thấy ngư dân làm việc ở đó, Triệu Nhan cũng cảm thấy vui vẻ hơn, liền cùng Gia Luật Tư đi lại, định chọn ra ít hải sản tươi mang về, cũng muốn thưởng thức chút phong vị của địa phương. Đối với đám người Triệu Nhan mà nói, những ngư dân đó dủ cảm thấy kinh ngạc, đặc biệt là Triệu Nhan và Gia Luật Tư không những quần áo quý giá, hơn nữa phía sau còn có người bảo vệ, điều này khiến cho những ngư dân đó có chút sợ hãi. Nhưng khi thấy đám người Triệu Nhan chỉ là xem hải sản mà mình đánh được, mới thấy yên tâm hơn.
Triệu Nhan quan sát một lát rất nhanh phát hiện thấy hải sản mà những ngư dân này đánh được đều rất thông thường, ngoài cá ra vẫn là cá, đúng lúc Triệu Nhan và Gia Luật Tư lại không có hứng thú ăn cá, kết quả là nhìn ngắm hồi lâu cũng chẳng có thu hoạch gì.
Khi Triệu Nhan và Gia Luật Tư có chút thất vọng, bỗng nhiên lại có một chiếc thuyền cá từ ngoài biển đi tới, trên thuyền có hai ngư dân một già một trẻ. Người già có lẽ là năm sáu mươi tuổi, vẻ mặt đỏ au đầy nếp nhăn, mái tóc bạc trằng được thổi tung bay bởi gió biển. Người nhỏ lại chỉ có khoảng 11,12 tuổi, trên người mặc một chiếc áo bông đã rách, khuôn mặt bầu bĩnh, nhưng lại là bị sưng lên. Trên bàn tay nhỏ bé cũng đầy vết nứt, nhìn có chút khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Hai người ngư dân không biết là ông cháu hay là bố con này kéo thuyền tới bờ cát. Những ngư dân sớm đã quay về cũng lần lượt chào hỏi họ, trong đó có một người cao giọng hỏi: - Lưu lão ca, hôm nay các ngươi đánh được những gì?
- Hải, đừng nói tới nữa, hôm nay vận khí không tốt, ra biển không gặp được đàn cá nào, chỉ đánh được ít tôm, căn bản chắng đáng giá đồng tiền gì cả! Lão ngư dân trên thuyền lúc này lớn tiếng đạp lại với vẻ mặt đầy hậm hực. Đồ biển bên phía Đăng Châu này không đáng tiền, trong đó cá thì còn ổn hơn chút, ngươi thu được cũng khá nhiều, giá cả cũng khá là ổn định. Tuy nhiên, tôm lại là thứ đồ rất ít người căn, hơn nữa loại đồ này chỉ cần chết là chẳng đáng giá đồng tiền nào hết, cho nên phải nhanh chóng nghĩ cách bán đi.
Triệu Nhan đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy lão ngư dân họ Lưu đó lại đánh được ít tôm, liền dừng bước, quay người cười nói với thuyền đối phương: - Vị lão ca này không biết có thể cho ta xem tôm của lão đánh được không?
Lão Lưu Đầu lúc này cũng phát hiện thấy trong đám người lại còn có mấy quý nhân ăn mặc sang trọng là đám Triệu Nhan, liền hành lễ nói:- Vị quý nhân này ngài chờ chút, tiểu lão đây sẽ lấy hết tôm trong thuyền ra cho ngài xem!
Thấy Triệu Nhan gật đầu, lão Lưu Đầu liền bắt đầu đổ tôm trong thuyền lên bờ cát. Kết quả là Triệu Nhan phát hiện thấy những con tôm mà họ đánh được là loại tôm rất thường gặp ở vùng ven biển Trung Quốc, số lượng nói nhiều thì cũng không phải nhiều mà ít thì cũng không phải là ít, nhìn cũng khoảng chừng bốn năm chục cân. Trong đó có không ít tôm đều còn đang sống nhảy tanh tách, nhưng loại tôm này chết rất nhanh, hơn nữa chỉ cần chết là những chú tôm này không còn đáng giá nữa, cũng khó trách vừa rồi lão Lưu Đầu thấy buồn phiền.
- Ha ha, loại tôm này của lão rất ngon, ta lấy hết, lão ra giá đi! Mặc dù Triệu Nhan không thích ăn cá, nhưng lại thích ăn tôm. Hơn nữa dù hắn cũng lâu rồi không có ăn, đúng lúc mua được có thể để cho đám người Triệu Húc nếm thử, mình cũng có thể giải được cơn thèm.
Nghe thấy Triệu Nhan muốn mua hết chỗ tôm này, lão Lưu đầu cũng lộ rõ vẻ vui mừng, liền tính toán trong đầu một chút, sau đó lên tiếng: - Quý nhân vừa gặp có lẽ không phải người bình thường, những con tôm này đều rất rẻ, Thường thì những người thu tôm đều là một văn tiền một cân, chỗ tôm này khoảng găn 50 cân, quý nhân ngài chỉ cần trả cho ta 40 vẫn tiền, số tôm này sẽ là của ngài!
Triệu Nhan nghe thấy tôm ở Đăng Châu này lại rẻ như vậy cũng thấy giật mình. Nhưng hắn cũng không có nói tới giá, liền gật đầu nói: - Được, số tôm này ta lấy. Lão mang số tôm này vào dịch trạm trong thành, nói là một vị khách họ Triệu mua, tới khi đó đương nhiên sẽ có người trả tiền cho ngươi!
- Quý nhân yên tâm, tiểu lão nhất định sẽ mang tới ngay, bảo đảm số tôm này đều còn sống! Lão Lưu Đầu nghe thấy vị quý nhân trước mặt lại sống ở dịch quán, liền sợ hãi nói. Đại bộ phận sống trong dịch quán đều là quan lão gia lui tới, thấy khí thế của chàng thanh niên trước mặt này, chắc chắn thân phận không phải bình thường, lão đương nhiên là phải có biểu hiện cung kính hơn.
Triệu Nhan nghe tới đây liền gật đầu, bởi vì giao tử chỉ là số ít địa phương lưu thông, cho nên việc mua bán ở thời kỳ Bắc Tống đôi khi cũng không được thuận tiện. Đại bộ phận thương gia đều chỉ có thể cung cấp dịch vụ mang hàng tới nhà, đồng thời với việc giao hàng cũng là thu tin. Dù sao cũng rất ít người khi dạo phố lại mang theo tiền đồng quá nặng bên người. Bốn mươi văn tiền dù không nhiều, nhưng cũng nặng nề, đám người Triệu Nhan căn bản không có mang theo.
Sau khi mua tôm xong, Triệu Nhan đang chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này từ khóe mắt y lại vô tình liếc về phía chiếc thuyền của đám người lão Lưu Đầu, lại phát hiện thấy một góc thuyền đổ một đống đồ màu trắng.
Điều này lại khiến cho hãn sửng sốt, nhìn kỹ lại, lại thấy là một đống tép màu trắng. Loại tép này thường thì không phát triển lớn, dài nhất cũng chẳng qua vài centimet, trên người cũng không có thịt gì, so với loại tôm lúc trước thì quả thực chỉ bãng một góc nhỏ.
- Quý nhân có điều không biết, tép không phải là chúng ta không muốn bán, mà là không thể bán. Bởi vì loại này vốn là không thể ăn được. Số tép này của chúng ta cũng là lấy về cho gà ăn. Nếu bán cho quý nhân, đó chẳng phải là lừa người ta sao? Tiểu lão dù nghèo, nhưng cũng không dám kiếm chút tiền bất nghĩa này! Mấy câu nói sau cùng của lão Lưu Đầu rất có khí phách. Triệu Nhan nghe tới đây cuổi cùng cũng đã hiểu, hóa ra loại tép khô thường thấy ở hậu thế ở thời kỳ Bắc Tống vẫn không có, thậm chí ngay cả tép để chế biến thành tép khô cũng bị người ta làm thành thức ăn gia súc
Nghĩ tới đây, Triệu Nhan không khỏi lại một lần nữa mim cười, liền cười nói với lão Lưu Đầu: - Lưu lão ca quả nhiên là một người thành tín, nhưng số tép này ta lại có chỗ dùng riêng, cho nên ta vẫn muốn mua, không biết lão lấy bao nhiêu?
Thấy Triệu Nhan muốn mua chỗ tép vô dụng này, lão Lưu Đầu cũng có chút hơi sốt ruột, liền khuyên nhủ lại vài lần nữa. Nhưng Triệu Nhan lại không hề động đậy, cuối cùng lão cũng đành bất đắc dĩ thở dài, chỉ nói 10 văn tiền bán hết đống tép cho Triệu Nhan.
Triệu Nhan cũng vô cùng khâm phục phẩm hành của lão ngư phu này. Sau khi suy nghĩ một hồi, vừa muốn nói cho đối phương biết phương pháp chế biến tép này, như vậy cũng có thể cho lão một kỹ năng mưu sinh nữa. Nhưng cũng đúng lúc này, bỗng nghe thấy phía sau có giọng nói quen thuộc vang lên: - A Di Đà Phật, Quận Vương quả là hứng chí, tiêu tiền mua về một đống thức ăn gà, nói vậy là đã phát hiện ra một món ăn ngon rồi hả!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]