Chương trước
Chương sau
Sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Triệu Nhan đã thức dậy, đích thân xuống nhà bếp làm cơm sáng. Đây đương nhiên không phải là tâm huyết của Triệu Nhan, mà hôm qua nhận được bí ngô và cả chua từ bên chỗ Triệu Húc về, hắn muốn ăn thử hương vị. Mặc dù ở kiếp trước, hần không thích ăn hai loại nà nhưng đối với hẳn lúc này mà nói, lại là một hoài niệm về kiếp trước.

Bí ngô rất lớn, Triệu Nhan cắt ra thành mấy miếng cho vào trong rồi, thêm gạo vào hãm, làm thành món cháo bí ngô, số bí ngô còn lại được hẳn sau khi nấu xong đánh nhuyễn ra, thêm bột nếp và đường, sau đó làm thành bánh bí ngô nướng lên. Mấy quả cà chua còn lại thì được Triệu Nhan bổ ra làm đôi, cho thêm đường viên vào điều chế, số còn lại thì làm thành món cà chua xào trứng, đều là những món ăn thường ngày của một số gia đình, nhưng hương vị lại rất ngon.

Tiếp theo, Triệu Nhan lại xào thêm mấy món ăn nữa, sau đó đích thân bày trong phòng. Lúc này, Gia Luật Tư cũng vừa thức dậy, thấy Triệu Nhan bưng thức ăn vào, liền có chứt kỳ lạ nói: - Sao Quận Vương lại làm như vậy, trước đây chúng ta gặp rủi ro người xuống bếp thì cũng được, nhưng bây giờ trên thuyền đều là người, để người ta nhìn thấy người đường đường là một Quận Vương lại vào bếp chẳng phải sẽ khiến cho người ta chê cười sao?

Nghe thấy Gia Luật Tư nói như vậy, Triệu Nhan lại cười nói: - Ta thật ra là muốn vào bảo đầu bếp làm một chút, nhưng hai loại thức ăn này của hôm nay khá là đặc biệt, ngoài ta ra căn bản không ai có thể làm được. Cho nên, chỉ có thể do ta vào bếp, hơn nữa cũng chỉ có một lần này, sau này nàng muốn ăn, e là cũng chỉ có thể chờ tới khi quay về, bởi vì nguyên liệu đều đã dùng hết rồi.

- Hở? Rốt cuộc là nguyên liệu gì? Sao lại cần phải phu quân đích thân ra tay? Gia Luật Tư nghe tới đây cũng thấy hứng thú, liền đứng lên giúp Triệu Nhan đặt thức ăn lên bàn, quan sát, kết quả là thấy bánh bí ngô sáng rực rỡ trong đĩa và cà chua màu đỏ cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Mặc dù nàng không biết đây là món gì, nhưng chỉ nhìn thấy màu sắc thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy thèm ăn rồi.

Lúc này Triệu Nhan đã mở nắp tô sứ cháo bí ngô ra, sau đó tự tay lấy hai bát cháo cho Gia Luật Tư và mình, lại chuyển đũa cho nàng nói: - Mau nếm thử xem, chắc chẵn sẽ khiến nàng khen ngon không dứt!

Gia Luật Tư đương nhiên không thể khách khí với Triệu Nhan, liền nhận lấy đũa nếm thử miếng bánh bí ngô, kết quả là phát hiện thấy loại bánh này bên ngoài cháy sém bên trong mềm ngọt vô cùng, chỉ nếm thử một miếng đã khiến cho nàng thích hương vị này rồi. Nàng liền vừa ăn vừa khen:

- Ngon, quá ngon, chiếc bánh này không những nhìn đẹp mà hương vị cũng ngon như vậy, thực sự là khó mà có được.

- Ha ha, đó là đương nhiên rồi, đây gọi là bánh bí ngô. Đừng thấy nó ăn thì ngọt, nhưng lại không dễ khiến cho người ta béo lên, thích hợp nhất cho những người phụ nữ như nàng ăn. Triệu Nhan nhìn tới đây cũng bật cười lớn. Tiếp theo đó hắn lại gấp cho Gia Luật Tư một lát cà chua, nói: - Nàng mau nếm món cà chua này đi. Nó vốn là chua chua ngọt ngọt, ăn sống cũng rất ngon. Ta sợ là chua quá nên đã cho thêm chút đường trắng, chắc chắn nàng sẽ thích!

Gia Luật Tư nghe thấy thế liền há miệng ra, tỏ ý Triệu Nhan gắp cho mình. Kết quả là vừa mới nếm thử miếng cà chua, liền cảm giác có một cảm giác chua ngọt vừa phải, từ đầu lưỡi dâng lên, nhất thời khiến cho người ta thèm ăn. Gia Luật Tư liền căm đũa gắp thêm mấy lát nữa ăn, càng ăn càng thấy ngon, dù sao phụ nữ mang thai vốn cũng thích ăn chút đồ chua, đúng lúc hương vị của cà chua hợp với khẩu vị của nàng.

Đúng lúc Triệu Nhan và Gia Luật Tư nếm món ăn ngon, trên bờ biển nơi Hoàn Nhan bộ trú đóng lại dâng lên lũ lụt. Hai trăm dũng sỹ Nữ Chân của Hặc Lý Bát đưa tới bị thương vong quá nửa dưới hỏa pháo của Đại Tống, những người còn lại cũng ai nấy bị thương, không ít người tay chân bị gãy, nẫm ở bên cạnh đống lửa luôn miệng kêu than. Những người còn lại bị thương khá nhẹ thì đem tử thi và rửa sạch tay chân bị đứt đem vào doanh địa, nhưng những người này cũng phần lớn đều bị tê dại, dường như là đã mất hồn, khiến cho cả doanh địa nhìn giống như là quỷ ngục dân gian.

Hặc Tôn vẫn còn sống, hơn nữa khi Đại Tống đánh pháo, đúng lúc y đứng ở một nơi cách bờ biển gần nhất, hơn nữa còn sợ hãi ngã lăn xuống đất, kết quả là những đạn pháo đó không rơi xuống bên cạnh y. Điều này cũng khiến cho Hặc Tôn không bị thương quá nặng, chỉ bị một mảnh đá bay vào đầu vạch thành một vết thương, bây giờ cũng đã cầm được máu rồi, chỉ là vết thương này lại rất dài, từ trán bên trái vạch tới chân mày bên phải, nhìn hết sức dữ tợn.

- Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Đám người nhị ca bây giờ thế nào? Vì sao Đại Tống lại bỗng nhiên ra tay với chúng ta? Họ lại sử dụng loại vũ khí gì thế? Hai mất Hặc Tôn đờ đẫn ngồi bên đống lửa, miệng lầm bẩm liên tục. Những vấn đề này từ hôm qua đã làm khó cho y, tới giờ cũng đều không thể hiểu được.

Kỳ thực đối với kết cục của đám người Hặc Lý Bát, Hặc Tôn cũng đã có dự cảm không hay rồi, chỉ là bản thân y không muốn tin mà thôi. Hơn nữa trận hỏa pháo đó hôm qua cũng đã mang tới cho y sự chấn động cực lớn, thậm chí theo y thấy, những quả cầu tròn có thể nổ đó quả thực giống như một trận hỏa nộ của thiên thần, bất luận dũng sỹ có mạnh thế nào, dưới vũ khí loại này cũng yếu như đứa trẻ sơ sinh. Y tới giờ cũng vẫn còn nhớ tới một dũng sỹ cường tráng nhất 'rong bộ lạc khi bị quả cầu tròn nổ trúng, cả người hóa thành mưa thịt.

Nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng đó hôm qua, trong ánh mắt Hặc Tôn cũng không khỏi lộ rõ ánh mắt sợ hãi. Y căn bản không phải là người dũng cảm, đặc biệt là trong mấy huynh đệ vẫn luôn có biểu hiện bình bình, không có kiến thức và tăm nhìn, cũng không có được sự dũng mãnh của Hặc Giả, càng không có sự can đảm và dã tâm của Hặc Lý Bát. Cho nên, khi gặp phải kẻ địch không thế chiến thẳng này, phản ứng đầu tiên của Hặc Tôn chính là rút lui, mà không phải là nghĩ cách báo thù.

-A.

Đúng lúc này, Hặc Tôn bỗng nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng kêu đau khổ. Điều này khiến cho y bỗng. tỉnh lại từ trong nỗi hoảng sợ, cúi đầu xuống quan sát tình trạng của hai người bên cạnh.

Bên cạnh Hặc Tôn có hai người nãm, lần lượt là một thanh niên và một đứa bé. Trong đó, thanh niên là con trai của Hặc Giả Tát Cải, lúc trước hẳn ta sau khi bị trới lại, không được đưa lên thuyền, mà bị nhốt trong doanh địa. Kết quả là hôm qua cũng bị pháo làm cho bị thương ở đầu, bây giờ lúc tỉnh lúc hôn mê, tỉnh trạng vô cùng không ổn.

Về phần đứa trẻ đó, là con trai lớn của Hặc Lý Bát A Cốt Đả, năm nay mới 8 tuổi. Trong trận nổ hôm qua, nó đã bị thương nặng, trên cơ thể nhỏ bé có ba vết thương cũng đủ chí mạng, trong đó có một vết thương đúng dưới háng nó. Hặc Tôn đã kiểm tra rất cẩn thận, cho dù là A Oốt Đả có thể sống được đi nữa, e là sau này cũng đừng mơ có thế cưới được vợ sinh con nữa.

Tiếng kêu vừa rồi là phát ra từ Tát Cải. Đầu gã bị một miếng sắt gắm vào. Hiện giờ miếng sắt dù đã được lấy ra, nhưng vết thương trên đầu lại rất sâu. Điều này cũng khiến cho thần trí của Tát Cải không được tỉnh táo, mấy lần tỉnh lại lại căn bản không nhận ra được những người khác, thậm chí ngay cả trong mơ cũng thỉnh thoảng vô thức rên lên.

Thấy Tát Cải căn bản không có dấu hiệu tỉnh lại, Hặc Tôn chỉ còn biết thất vọng ngồi lại chỗ cũ. Trước đây khi Hặc Lý Bát lên thuyền, đã giao những người còn lại này cho Hặc Tôn quản lý. Nhưng trận tấn công hôm qua của Đại Tổng lại khiển cho họ bị thương vong 'rầm trọng, càng khiến cho chân tay Hặc Tôn luống cuống, căn bản không biết nên xử lý tình huống hiện giờ thế nào, cho nên y cũng rất hy vọng có thể có người có thể bàn bạc một chút. Nhưng trong số những người còn lại này người có tư cách để bàn bạc với y chỉ còn lại Tát Cải và A Cốt Đả. Chỉ có hai người nhưng lại đều rơi vào trạng thái hôn mê rồi. Điều này cũng khiến cho Hặc Tôn vô cùng hy vọng đám người Tát Cải tỉnh lại

Mãi cho tới tối, Tát Cải và A Cốt Đả vẫn không có. dấu hiệu tỉnh lại. Hặc Tôn dường như đã không còn chút hy vọng nào về chuyện này nữa rồi, chỉ có thể để họ vào trong trướng, hy vọng có thể sống lại. Tuy nhiên, người còn lại lúc này lại hy vọng Hặc Tôn có thể đưa ra được chủ ý, là tiếp tục ở lại chờ, hay quay vẽ? Tất cả đều trông chờ vào một câu nói của Hặc Tôn.


Nhưng so với A Cốt Đả, Tát Cải ở trong số cháu y đã thành niên rồi, hơn nữa vị trí thú lĩnh này căn bản có lẽ là Hặc Giả, là con trai, Tát Cải đương nhiên cũng có hy vọng kế thừa vị trí thủ lĩnh, lại cộng thêm Hặc Giả ở bộ lạc vốn rất có uy vọng. Cứ như vậy, hy vọng Tát Cải kế thừa vị trí thủ lĩnh cũng càng lớn hơn.

- Thủ lĩnh là ta! Nghĩ tới vị trí thủ lĩnh của Tát Cải đe dọa tới mình, sả mặt Hặc Tôn cũng bỗng âm trầm xuống. Ánh mắt nhìn về phía Tát Cải cũng sáng lên. Mặc dù y không thông minh, nhưng cũng không phải là một kẻ ngốc. Hiện tại Tát Cải bị thương nặng, lúc nào cũng đều có thể bị chết. Nếu mình nhân cơ hội hiện giờ mà ra tay, cũng không ai cảnh giác tới.

Trong lòng Hặc Tôn xuất hiện suy nghĩ này, giống như cây cỏ dại bắt đầu phát triển, cuối cùng trong ánh mắt Hặc Tôn cũng hiện lên vẻ âm tàn, kiên định đưa tay ra đặt

lên miệng, mũi Tát Cải, kết quả Tát Cải trong hôn mê theo bản năng giãng co, nhưng lại căn bản không làm được gì, cuối cùng hai chân duỗi ra, cũng không còn động tĩnh gì nữa. Trên mặt Hặc Tôn lúc này lộ rõ nụ cười, Tát Cải đã chết rồi, vị trí thủ lĩnh đã không còn ai có thể tranh được với y nữa rồi. Về phần A Cốt Đả bên cạnh vẫn đang hôn mệ, căn bản không có khiến cho y quan tâm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.