Lời vừa dứt, đầu óc cô dần rơi vào choáng váng, hai mí mắt nặng trịch, từ từ khép lại.
"Không...không thể nào!!"
"Mày...mày nói dối! Mày...mày không phải là Bạch Nguyệt Nhi, cô ta rõ ràng đã chết rồi mà!!"
"Không..."
Không có tiếng đáp trả, Thẩm Như Ngọc sợ hãi lay lay người Chi Ưu, nước mắt không ngừng chảy ra.
"Mày...mau dậy đi, hãy nói cho tao biết đi...mày là Bạch Nguyệt Nhi phải không? Mày cũng bị xuyên không đến đây phải không?"
Đáp lại cô ta là một khoảng không với tiếng lửa đốt và tiếng vỡ vụn vang bên tai.
"Không...làm ơn đấy, hãy dậy đi!"
Thẩm Chi Ưu cố gắng mở mắt, cô khó khăn nói:
"Mau...mau đẩy...đẩy thanh ngang này ra..."
Thẩm Như Ngọc ngay lập tức liền làm theo, tuy nhiên bảo đẩy là có thể ra được sao? Nếu muốn đẩy nó thì ít nhất cũng phải cần hai người đàn ông!
"Tao...tao không thể! Mày...xin mày...xin mày đừng chết!"
Thẩm Chi Ưu mỉm cười "Không...không phải...là...là cô muốn tôi chết... lắm hay..."
"Không!!!!!" Thẩm Như Ngọc hét lên, cắt ngang lời nói của cô "Mày không được phép chết! Mày tuyệt đối không được chết!!"
"...Thật...thật quái đản..."
"Đúng vậy, là tao quái đản. Là do mày cứu tao, là do mày là chị tao, tất cả những điều đó đều không phải là mày sao?" Thẩm Như Ngọc hét lớn, sau đó không nhịn được mà nắm tay cô "Làm ơn đấy! Tao xin mày..."
"...Không thể...tôi...tôi..." Thẩm Chi Ưu gắng gượng nói, hai bên má cô vô thức rơi lệ.
"Không được!! Mày không được phép!!" Thẩm Như Ngọc hoảng sợ quát, sau đó thì không thấy cô động đậy liền sợ hãi, cố gắng đẩy thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vo-phai-lao-cong-vo-si/1588009/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.