Nhìn xung quanh, Thẩm Chi Ưu chắc chắn đây lại là một căn nhà kho hoang, bên trong nhà kho lại chỉ duy nhất có một chiếc bóng đèn le lói, toàn bộ quanh căn nhà đều bị bóng tối nuốt chửng.
Thẩm Chi Ưu bị trói chặt vào chiếc ghế, cô không thể làm gì hơn ngoài ngồi chịu đựng những lần đánh đập của Thẩm Như Ngọc và Mục Tử Yên, hai ả ta điên cuồng ra tay với cô, sau đó thì còn không ngừng lăng mạ cô.
"Con điếm khốn khiếp!! Mày không nên có một cuộc sống sung sướng, tao rất ghét những người hơn tao đấy!!"
"Tiện nhân, khốn nạn!!"
"Dám cướp chiếc ghế phu nhân tập đoàn Âu Thị, mày phải chết!!"
Từng lời từng chữ đều giáng vào đầu Thẩm Chi Ưu, cô chỉ có thể cắn răng âm thầm chịu đựng, tuyệt đối sẽ không thể vì đau mà rơi nước mắt.
Tiêu Thiệu Phong đứng một bên, hắn ta nhìn cảnh tượng trước mặt thì không khỏi đắc ý.
Thẩm Thành Sơn à, có trách thì là trách ông ngu ngốc thôi!
"Ha, con khốn! Mày trông tả tơi thật đấy!!" Thẩm Như Ngọc cười thỏa mãn "Vì mày mà tao phải làm người hầu cho thằng chó chết kia, đã thế, suốt ngày anh ta còn đem tao ra làm nô lệ tình dục của hắn nhưng..."
Nói đến đây, ả ta cười khẩy, tay với lấy thùng xăng trên chiếc kệ cũ kĩ rồi lắc nhẹ "Mày chết đi thì xem như đền lại lỗi lầm đó cho tao là được!"
Sau đó cô ta tiến tới gần, khẽ nói "Kiếp trước tao có một bà chị nuôi vô cùng ngu xuẩn giống như mày, thật không ngờ...kiếp này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vo-phai-lao-cong-vo-si/1588008/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.