"Đừng sợ!" Một giọng nói trong trẻo, lạnh giá vang bên tai khiến Chi Ưu như đứng hình tại chỗ.
"A...ai?" Sống lưng cô lạnh toát, cảm giác lạnh thấu xương khiến cô muốn ngất ngay tại chỗ. Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Chi Ưu run run hỏi.
"Sao thế Chi Ưu?" Trường An và Vương Nhi nghe thấy tiếng của cô thì quay sang hỏi.
"Vương Nhi...chị vừa nói với em hả?" Chi Ưu hỏi, trong lòng nguyện cầu cho điều này là đúng.
"Không, chị từ nãy giờ không nói gì hết!" Vương Nhi khó hiểu đáp lại.
"Hả???!" Chi Ưu như chôn chân xuống đất vậy, ngay thở cũng không dám thở mạnh.
Thiên Địa ơi!! Con ăn ở tốt mà!!
Huhuhuhu...
"Đừng sợ!" Giọng nói kia lại một lần nữa vang lên.
Chi Ưu sợ xanh mặt, bám vào cánh tay Trường An.
Cô cô ơi, cô làm ơn đừng dọa con a!!
"Chi Ưu, em không sao chứ?" Trường An lo lắng hỏi.
"K...Không sao!" Cô cố gắng cười để trấn tĩnh anh "E...em đi ra xe trước nhé!" Nói xong cô chạy biến, có thể nói bị chó đuổi cô cũng không chạy nhanh như thế này.
"..." Trường An cùng Vương Nhi chỉ biết nhìn theo bóng lưng đang chạy của Chi Ưu, lắc đầu khó hiểu.
.
.
.
Thiên Linh Linh...
Địa Linh Linh...
Cầu mong cho linh hồn bà ấy đừng đi theo con a!
Chi Ưu giống như muốn chết đi sống lại vậy. Xảy ra chuyện hôm nay, cô chắc chắn cả đời cô cũng không thể nào quên được!
"Ring...ring..." Chuông điện thoại vang lên, Chi Ưu chợt thấy dòng chữ 'Tên Chết Bầm' thì vui vẻ bắt máy.
Cái tên này gọi đúng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vo-phai-lao-cong-vo-si/1587934/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.