"Ông làm gì đấy? Ông dám đánh em tôi?" Thẩm Trường An gầm lên, trên trán nổi đầy gân xanh. Em gái anh, anh còn không nỡ mà ông ta đánh em ấy chỉ vì con đàn bà đê tiện đó sao?
"Chi Ưu, em không sao chứ?" Vương Nhi vừa nói, vừa lo lắng đuổi theo Chi Ưu.
"Xem ra tôi không gây chuyện thì mấy người cũng gây chuyện nhỉ?" Trường An cố gắng nén giận, bình tĩnh giễu.
Đáng lẽ ra anh sẽ đánh cho ông ta và con ả kia nhừ xương nhưng anh không thể, dù gì ông ấy cũng là ba, người sinh ra anh.
Còn ả ta? Có lẽ anh sẽ không đánh vì anh không thích việc động thủ với phụ nữ cơ mà mụ ta không đáng để anh ra tay vì ả ta rất ghê tởm, chỉ cần đứng gần thôi anh đã thấy chán ghét rồi.
"Thẩm Trường An! Thằng nghịch tử!!" Thẩm Thành Sơn cau mày quát lớn, tay chỉ thẳng vào mặt anh "Khôn hồn thì câm mồm cho ta!!"
"Ông đánh em gái tôi thì ông nghĩ tôi sẽ để yên cho ông sao?" Thẩm Trường An cao ngạo nhếch cằm nói, ánh mắt thể hiện rõ sự nguy hiểm và lạnh lẽo.
"Ta đánh nó cũng có lí do, thằng nghịch tử nhà mày cũng thấy rõ!" Thẩm Thành Sơn tuy trong lòng có chút bứt rứt, khó chịu nhưng việc ông đánh Chi Ưu là đúng, tuy Chi Ưu không thích Nguyệt Lan nhưng ông tuyệt đối không cho phép ai làm tổn thương bà ấy.
"Vậy xin hỏi, lí do ông đánh em gái tôi là gì? Ông đã biết được đầu đuôi câu chuyện chứ?" Thẩm Trường An hất cằm, cười như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vo-phai-lao-cong-vo-si/1587933/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.