Thiên Kỳ đằng đằng sát khí bước vào tướng quân phủ khiến cho mọi người không ai dám nhào vô, một tên lính vội chạy đi báo cáo. Mọi người nghe xong chạy ra thì thấy nàng với sát khí ngút trời, tay cằm chặt thanh kiếm, mắt nhìn về Đường Chấn như Diêm La vương khiến cho trên dưới cả phủ không rét mà run đồng loạt. Đường Ân- Đường tướng quân, Trần Diệu, Đường Chấn cùng hai nữ nhân dung mạo như hoa quỳ xuống: “bái kiến tam vương phi”
Chính Vũ thấy nàng im lặng chẳng thèm nghe đến liền phất tay cho họ đứng lên. Đây là lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của nàng nên cũng rùng mình nhẹ, chàng bước lại ôm nàng nói: “Kỳ Kỳ, sao nàng lại đến đây? Hài nhi đâu?”
Thiên Kỳ giọng lạnh băng nói: “chàng né ra.” Chính Vũ bị giọng nói của nàng làm cho đổ mồ hôi hột, nuốt một ngụm nước bọt mà ngoan ngoãn tránh qua một bên.
Thiên Kỳ cầm kiếm chỉa thẳng Đường Chấn hỏi: “Đường Chấn! Trước khi ta giao Y nhi cho ngươi thì ngươi nói gì?”
Đường Chấn ngơ ngác: “thuộc hạ hứa mãi yêu thương, chăm sóc và chỉ có duy nhất một thê tử là Y Y.”
Thiên Kỳ nhếch môi: “Vậy ngài làm ơn đọc giúp ta cái này.” Nói rồi quăng bức thư đến cho anh.
Đường Chấn cầm bức thư, mở ra thấy mảnh ngọc bội ngày xưa anh tặng cô cùng bức thư, đọc xong mà bàng hoàng, người không trụ nổi mà ngã xuống đất, tay cầm chặt ngọc bội mà rơi nước mắt.
Vị cô nương trông tầm mười lăm tuổi vội cầm thư đọc: “duyên tận, tình tan. Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-lam-tieu-thu-uy-quyen/869055/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.