Sáng hôm sau, Chính Vũ dậy sớm để thượng triều và bàn quốc sự với hoàng thượng đến trưa mới về. Ở nhà Thiên Kỳ cho người sơn trang âm thầm điều tra về việc của Lâm Y và Đường Chấn. Đang ngồi đợi tin thì hoàng hậu, thái tử cùng công chúa bước vào, nàng hành lễ thì hoàng hậu vội đỡ nói: “con không cần hành lễ, bản cung đã cho phép các con không cần hành lễ rồi mà". Lâm Y mang trà vào hành lễ rồi đứng sang một bên. Hoàng hậu cho người mang thức ăn lên nói: “Kỳ nhi, con mới sinh xong nên cần tẩm bổ, bản cung đã chuẩn bị cho con, con mau ăn đi để có nhiều sữa cho hoàng tôn của bản cung nữa.” Thiên Kỳ cười gật đầu rồi bắt đầu ăn. Công chúa nói: “tam muội, ta có một ngọc bội hổ phách chạm khắc hình kỳ lân, ta tặng cho Chính Kiệt, mong nó sau này như phụ thân của nó.” Thái tử nói: “ta tặng Chính Kiệt đôi hài do chính tay thái tử phi may và khóa đồng tâm, mong cuộc đời nó luôn bình anh, vui vẻ.” Thiên Kỳ cười nói: “đa ta thái tử và nhị tỷ.” Hoàng hậu nói: “đây là quà của bản cung.” rồi phất tay cho người mang vào. Thiên Kỳ nhìn xong mà buông luôn đũa. Sáu rương lớn?! Đùa à? Cái này ta mở được siêu thì đồ chơi luôn đó. Hoàng hậu nói: “ta để cho Kiệt nhi chơi từ từ, vài bữa ta sẽ mang đến tiếp.” Thiên Kỳ câm nín không biết nói gì. Mười Chính Kiệt chơi một năm cũng không hết nữa đó. Nàng cười cười nói: “đa tạ mẫu hậu.” rồi tiếp tục cầm đũa ăn. Mọi người ngồi chơi đến trưa thì cũng hồi cung. - --------------*******------------- Chính Vũ trên đường về định hỏi Đường Chấn nhưng anh đã xin về trước nên đành về phủ với Thiên Kỳ. Về đến nơi thấy các gia nhân đang khiêng các rương đồ chơi cho hài tử mà chàng tưởng mình đi nhầm cửa tiệm đồ chơi ngoài phố. Chính Vũ đi tới phòng thấy Thiên Kỳ ẵm Kiệt nhi ra thì vội chạy lại ẵm rồi dìu nàng lại giường ngồi: “Kỳ Kỳ, nàng không được ra gió đâu.” Thiên Kỳ cười nói: “ta biết rồi.” rồi nàng ngồi lại trên giường để Chính Vũ đắp chăn lại cho mình. Chính Vũ ngồi xuống cạnh nàng, tay ẵm Kiệt nhi hỏi: “Kỳ Kỳ, ngoài đó là sao vậy?” Thiên Kỳ nhăn mặt nói: “là mẫu hậu tặng a. Người còn nói vài bữa sẽ mang qua tiếp đó.” Chính Vũ mặt mày nhăn nhó: “cái này cả phủ ta chơi cùng Kiệt nhi cả tháng cũng không hết luôn đó.” Nói như vậy nhưng tâm ý hoàng hậu cũng chẳng ai nỡ từ chối. Thế là vài ba ngày là phủ lại có thêm vài rương đồ chơi và y phục mới cho Chính Kiệt. - ------------*******------------- Một buổi tối, Lâm Y mang thức ăn do Sở Tuyết nấu đến: “vương gia, tiểu thư mời hai người dùng cơm.” rồi đặt lên bàn. Thiên Kỳ nói: “Y nhi tình hình sơn trang sao rồi?” Lâm Y: “tiểu thư yên tâm, hiện giờ công tử đã có thể quản lý tất cả các cửa tiệm thuộc về sơn trang rồi.” Thiên Kỳ ngạc nhiên: “tất cả sao? Vậy muội…..” Lâm Y cười nói: “tiểu thư yên tâm, vì dược đường sắp hết thuốc nên muội phải sắp xếp để đi tìm và hái để phối thuốc nên muội giao quyền hành ở dược đường lại cho công tử mà thôi.” Thiên Kỳ gật đầu: “vậy được. Khi nào muội đi?” Lâm Y thấy nàng đồng ý thì cười tươi nói: “chắc ba ngày nữa.” Thiên Kỳ gật đầu rồi cùng chính vũ dùng cơm. Dùng xong thì Lâm Y dọn dẹp rồi lui ra còn Thiên Kỳ và Chính Vũ cùng đi nghỉ ngơi. Còn Lâm Y sau khi dọn dẹp xong thì cô mang rượu hoa đào mà cô tự tay ủ do Thiên Kỳ rất thích uống nên cô đã cố gắng học. Cô phi người lên nhánh hoa đào cao nhất được trồng trước phòng mình mà vừa uống rượu vừa ngắm sao. Lâm Y lẩm bẩm: “giờ tiểu thư đã được viên mãn, ta có lẽ cũng nên rời xa đây một thời gian rồi. Chuyện tình cảm đã không thành ta cũng chẳng cưỡng cầu.” cô giơ cao uống cạn bình rượu rồi khẽ cười: “ vốn ta không biết chữ yêu. Cớ sao người lại khiến ta xiêu lòng, để rồi buông lỏng đôi tay, vậy đành hai lối xa nhau muôn đời.” Đọc xong thì nước mắt cũng rơi xuống. Bầu trời trong xanh đầy các vì sao sáng, từng cơn gió thổi nhẹ khiến hoa đào tung bay khắp nơi, Lâm Y ngồi trên đó vừa uống rượu vừa khóc thương cho trái tim tan nát của mình. Sau khi uống xong hết mấy vò rượu thì cô nhảy xuống. Dù có hơi men nhưng cô vẫn còn rất tỉnh, tay khẽ lau đi những giọt nước mắt rồi nói: “nếu nhân duyên đến đây thì buông tay cho nhẹ lòng.” rồi cô bước về phòng nghỉ ngơi. - ------------*******------------- Ba ngày sau, Thiên Kỳ nhìn thấy tin tức mà thủ hạ điều tra được thì nổi điên lên, vội chạy đến phòng Lâm Y để hỏi thực hư. Chạy đến phòng Thiên Kỳ gõ cửa: “Y nhi. Y nhi. Muội có trong đó không Y nhi?” Không nghe tiếng trả lời, nàng vội vàng đạp cửa bước vào: “Y nhi?” nàng đi vào chỉ thấy chăn mền được xếp ngay ngắn. Lòng cảm thấy bất an vội chạy đến tủ quần áo thì cô đã mang quần áo đi từ lúc nào. Vội quay ra thì vô tình thấy trên bàn có hai lá thư. Một là cho nàng, một là cho Đường Chấn. Nàng cầm lên đọc thì thấy: “tiểu thư, tha lỗi cho Y nhi không từ mà biệt. Những ngày qua Y nhi thấy tiểu thư được tất cả mọi người yêu quý chăm sóc nên muội mới an tâm ra đi. Muội muốn ngao du một thời gian để tâm được yên bình và học thêm y thuật. Hẹn Tiểu thư ngày sau gặp lại muội sẽ dành cả đời để trả ơn cho người. Lâm Y.” Nàng đọc xong mà khóc như mưa, tay nắm chặt, ánh mắt chứa đầy sát khí nghiến răng nói: “Đường Chấn, hôm nay ta sẽ cho ngươi được ngắm bình minh mà không được ngắm hoàng hôn.” Nàng cầm kiếm kèm bức thư của Đường Chấn cưỡi ngựa đi thẳng đến tướng quân phủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]