Vừa la hét, thôn dân vừa ném rơm rạ về phía Bao Đại, hắn đành lui vào phủ, bẩm báo tình hình cho Thừa Tống Vụ.
"Đáng chết! Ta còn định làm xong vụ này, sẽ chia cho bọn chúng một ít, vậy mà... xem ra bọn chúng chán sống rồi."
"Đại nhân, bên ngoài rất đông, chúng ta cũng không thể ra tay giết người được."
"Không được thì cũng phải thị uy, không thể để bọn chúng la hét thế được, nhỡ đâu Lam cô nương đánh tiếng đến đây, vụ hàng này khó mà thành."
"Thuộc hạ đã hiểu."
Bao Đại trở ra với thanh kiếm trên tay, mặt đầy sự tức giận.
"Các vị hương thân, ta không biết các vị từ đâu nghe được tin là đại nhân nhà ta giấu gạo làm của... nhưng hôm nay các vị đến đây la hét om xòm, quả thật rất không phải quy. Nếu các vị không về, vẫn cố chấp làm loạn, thì bọn ta sẽ không nương tay."
Mọi người nghe vậy, có vẻ có chút lo sợ, nhưng cả đời của họ đã sống dưới sự áp bức của Thừa Tống Vụ, đây là cơ hội duy nhất, để họ đòi lại công bằng.
Một người trong số họ bước lên nói.
"Nếu không có gì khuất tất, tại sao không để bọn ta vào xem thử?"
"Ngươi xem Thừa phủ là đâu? Có thể tuỳ tiện lục soát, muốn ra là ra, vào là vào à?"
"Bọn ta không cần biết, hôm nay hoặc là để bọn ta vào kiểm tra, hoặc là gọi Thừa đại nhân ra đây đối chất."
"Vậy thì ta xem xem, ai có gan xông vào."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-lam-hoang-hau-cua-tram/3647887/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.