Chương trước
Chương sau
"Người nói người yêu dân. Mà lại để chúng tôi đói khố, còn mình thì ăn sung mặc sướng, nắng không đến đầu, mưa không đến mặt."

"Phải đó. Ngài nói yêu dân... nhưng lại một mình ôm lấy kho lương thực, một mình hưởng thụ, mỗi tháng cho chúng tôi vài cân."

"Ngài thật độc ác."

"Hoàng thượng đã nhìn nhầm rồi."

"Phải đó. Hôm nay chúng ta nhất định phải vào trong. Nhất định phải lấy lại những thứ thuộc về chúng ta."

"Chỉ cần có chỉ của thánh thượng, ta sẽ để các người vào."

"Tháng thượng ở xa, không nhìn tỏ được ngươi. Hôm nay ta sẽ dù có bỏ mạng cũng không để ngươi tiếp tục tham ô của bách tánh."

Phía này không ngừng làm loạn, làm cho Tống Vụ bắt đầu nghi ngờ. Quay bật người định vào kho kiểm tra.

Biết mọi chuyện sắp bại lộ. Lo rằng mọi người bên trong không kịp hành sự. Một lão báo nhảy đến ôm lấy chân

Thừa Tống Vụ.

"Trả lương thực lại đây, trả công bằng lại cho bọn ta."

Tống Vụ thẳng chân đá lão bá ra xa một đoạn. Nhưng lại bị vài người đến ôm lấy.

"Mau vào kiểm tra kho." Tống Vụ ra lệnh.

Lúc này người dân liều mình ôm lấy Bao Đài và các lính sai.



Nhưng sức dân không qua được sức sĩ. Chưa bao lâu sau. Quân lính đã vào kho. Phát hiện ra lương thực đang được vận chuyến ra ngoài.

Họ hô hoán để quân lính bao vây đám người của Khanh Như lại.

Người dân cũng xông vào. Cùng đứng vào một phía bên cạnh đám người triều đình.

"Hay cho trò dương đông kích tây. Hôm nay ta xem, các người làm sao mà thoát ra được."

"Thừa Tống Vụ, ngươi không thoát được đâu." Lục Cát Lan nói.

"Lục tướng quân, ngài đang đứng trên đất của ta. Người cần thoát là ta hay ngài? haha"

Nói rồi, Tống Vụ đi vào kho, nhìn số lương thực đã bị mất đi. Ông quay ra. Bình tĩnh hỏi.

"Nói! Lương thực của ta đâu.?"

"Đây vốn không phải của ngươi. Là của triều đình ban xuống cho người dân." Khanh Như rằng giọng, lớn tiếng nói.

"Cô là ai? Dám to mồm như thế?" Thừa Tống Vụ nói.

Thấy Khanh Như bị nhắm vào, Lục Cát Lan dùng một tay che chở cho cô.

"A, ra là người của Lục tướng quân."

"Thừa tướng, ta và Đông tướng quân đều là tướng quốc triều đình. Ngài thật sự không sợ sao?" Cát Lan nói.



"Ta sợ chứ. Vậy nên hôm nay, e là phải lấy mạng của các ngươi rồi."

"Lấy mạng ta? Ta ở chiến trường bao nhiêu năm nay, chưa từng nghe ai dám đòi lấy mạng của bổn tướng quân."

Đông tướng quân nói.

"Ngài ở chiến trường bao nhiêu năm nay. Ta đương nhiên biết tài nghệ ngài cao cường hơn người của ngài.

Nhưng ngài xem, cô nương bên cạnh ngài."

Quả thật Đông Tịch Vương cũng như Cát Lan. Y rất lo lắng cho nữ nhân của mình, một tay cầm kiếm, tay còn lại, che chắn cho Lam Chi.

"Ngài lo cho cô ta như vậy. Thử nói xem, quân lính của ta thì đông, đau kiếm thì vô tình."

"Ngài sai rồi. Ta từng đến gặp ngài bằng hai thân nữ nhi, không vũ khí, không mang theo người, vậy ngài nói xem, ta có phải là dạng phụ nữ yếu đuối hay không?" Lam Chi gạt tay Đông Tịch Vương qua một bên, mạnh dạng đứng lên phía trước, thách thức nói.

"Ta không muốn nhiều lời. Số gạo kia, các người mang đi đâu rồi?"

"Ngài thử đoán xem, là hướng đông? Hướng tây? Hay ta mang về kinh thành, bẩm báo với hoàn thượng rồi?" Lam Chi tiếp tục thách thức.

"Mau cho người đuổi theo, chia ra tìm, dù một hạt cũng không để chúng lấy đi, bắt sông không được người, thì giết chết."

Thấy Thừa Tống Vụ cho cho người đuổi theo. Khanh Như rất lo, cô lo rằng những thôn dân bình thường sẽ gặp nguy hiểm khi bị quân lính đuổi kịp. Cô rút kiếm định ngăn lại.

Nhưng Lam Chi đã ngăn cô lại.

Lam Chi chỉ khẻ gật đầu. Khanh Như tuy không hiểu, nhưng vẫn tin vào Lam Chi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.