"Ai cần máu của huynh chứ. huynh lo cho thân mình đi.... ta không chết được đâu.'
"Cô đừng làm ta lo, Lam Chi... cô, thật sự không sao đúng không."
"Huynh cho ta tựa vào một chút,"
"Được, được..."
"đa tạ."
Khánh Thiên để Lam Chi tựa vào vai mình, nhìn cô mệt mỏi, từ từ thiếp đi. trong lòng Y lo lắng vô cùng.
Cứ thi thoảng lại gọi cô, sợ cô sẽ ngủ mãi không dậy.
"Lam Chi, cố lên một chút, A Minh rất nhanh sẽ đưa người đến giúp chúng ta."
"Ừm... ta khôg sợ, có huynh ở đây.. ta không sợ gì cả."
...
Phía A Minh đã tìm ở cánh rừng đó hết nữa ngày, vẫn không tìm thấy dấu vết của Khánh Thiên và Lam Chi.
"Hoàng thượng..., Hoàng Thượng."
"A Minh, chúng ta chia ra nhau ra tìm. có khả năbg họ đã rời khỏi đây rồi... cũng có khả năng, hoàn thượng và Lam Chi đã bị bọn chúng bắt." Đông Tịch Vương nói.
"Vậy... chúng ta chia nhau ra tìm."
"Vậy, ta sẽ xuống chân núi."
"Được."
...
Đông Tịch Vương và Lam Chi chia nhau ra, mỗi người dắt theo một nhóm binh lính đi tìm.
...
Đến dưới chân núi... Đông Tịch Vương nhìn sang một khóm cây bị gãy. còn có cả những bụi cỏ nằm ngã nghiêng, Y liền biết hoàng thượng và Lam Chi đã đến đây.
"Đi, chia nhau ra tìm, hoàng thượng nhất định chỉ ở quanh đây thôi,"
Nói rồi Tịch Vương dùng pháo sáng để ra tính hiệu cho A Minh đưa người đến.
Phía Khánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-lam-hoang-hau-cua-tram/3322894/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.