“Thế nên hoàng thúc à, tất cả những gì ngươi nói là vô căn cứ, không đủ để người khác có thể tin ngươi! Hay nói cách khác, ngươi đang có ý đồ vu oan mưu hại hiền tài của trẫm, xứng đáng bị chém!” Nữ đế lớn giọng nói, giọng điệu của nàng thoáng vẻ bất mãn.
Nàng lại nhìn Lâm Bắc Phàm, đau lòng bảo: “Ái khanh, khiến ngươi phải tủi thân rồi! Hai món châu báu này tặng cho ngươi vậy, coi như là trẫm thay hoàng thúc bồi thường cho ngươi, ngươi nhất định phải nhận lấy, không được từ chối!”
Lâm Bắc Phàm ngớ người, hai món châu báu này quay một vòng rồi lại về tới tay hắn, hơn nữa còn hoàn toàn hợp pháp chứ!
Đây là một chuyện tốt biết bao!
Lâm Bắc Phàm cảm động nói: “Đa tạ bệ hạ, thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”
Giang Nam vương ở bên cạnh tức điên lên!
Nói liên hồi mà vẫn không thể kéo hắn xuống nước, đã thế còn để hắn có được hai món châu báo, thiên lý ở đâu hả?
“Bản vương vẫn còn chứng cứ…”
Nữ đế mất kiên nhẫn, nàng phất tay: “Lôi xuống, trẫm không muốn nghe nữa!”
Hai thị vệ bèn bước tới, chuẩn bị áp giải Giang Nam vương xuống.
Giang Nam vương vừa giãy giụa vừa gào lên.
“Bản vương không muốn đi! Bản vương còn lời muốn nói!”
“Lâm Bắc Phàm thực sự là một tên loạn thần tặc tử! Hắn còn ngày nào thì chắc chắn Đại Võ không được yên ngày đó!”
“Bệ hạ, nếu ngươi còn coi ta là hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397313/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.