Giang Nam vương lại cẩn thận lôi một cái túi bên trong mãng bào ra. Hắn ta mở túi, bên trong toàn là bột màu trắng.
“Đây là thứ gì?” Nữ đế tò mò hỏi.
Giang Nam vương cẩn thận dâng chiếc túi lên, đoạn bảo: “Đây chính là xương rồng! Đây chính là xương rồng mà bản vương đã bỏ ra một cái giá cực lớn để có được từ tay Lâm Bắc Phàm! Vốn còn rất nhiều nhưng đã bị bản vương lấy đem đi đổi lương thực rồi, nên chỉ còn lại nhiêu đây thôi!”
Hai chữ “xương rồng” vừa mới thốt lên và bách quan văn võ trong triều bắt đầu sục sôi.
Đây là thần vật đấy, là một thứ vô giá biết bao nhiêu người mong muốn có được, nói không chừng nó còn có thể khiến con người ta trường sinh bất lão!
“Trình lên đây!” Nữ đế nói.
Nữ đế nhìn đống bột trắng bình thường trước mắt, nàng chớp mắt, hỏi: “Hoàng thúc, trông xương rồng này với bột mì bình thường chẳng có gì khác nhau, ngươi lại bảo đây chính là xương rồng, ngươi chứng minh kiểu gì hả?”
“Chuyện này…”
Giang Nam vương không biết phải nói gì. Đây là thần vật thì hắn ta phải chứng minh kiểu gì bây giờ?
Cách tốt nhất là khiến nó hiển thị thần tích, nhưng mà hắn ta không biết!
Giang Nam vương bèn nhanh trí nói: “Bản vương từng lấy xương rồng tương tự để đi đổi lương thực với Đại Viêm! Nếu không phải xương rồng thật thì bọn họ sẽ đổi lương thực cho bản vương sao? Bọn họ nỡ lòng đổi sao?”
Nữ đế khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397312/chuong-616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.