“Vẫn chống đỡ được trong hai tháng à!”
Võ Tây vương nhăn mày. Có vẻ lương thực rất đầy đủ, song không thể tính toán như thông thường được.
Hiện giờ bọn họ đang hành quân đánh trận và đã đánh được cả tháng nay, song căn cứ quan trọng vẫn chưa chiếm được mà phe mình đã tổn thất mười vạn binh mã, có thể nói là tổn thất trầm trọng, thực lực giảm đi rất nhiều.
Về sau càng nhiều người chết thì thực lực càng trở nên yếu kém.
Đại quân sáu mươi vạn người còn không đánh bại được cứ điểm Phượng Hoàng thì đại quân năm mươi vạn người làm gì có hi vọng?
Đại quân bốn mươi vạn người còn có hy vọng đánh được sao? Ba mươi vạn người nữa? Sau này hắn ta còn có hy vọng sao? Chỉ e là càng ngày càng mong manh xa vời mà thôi!
Nếu như không đánh được trong hai tháng thì hắn ta sẽ thất bại! Không còn lương thực, sức mạnh quân đội của hắn ta sẽ sụt giảm, chắc chắn sẽ bị triều đình nhân cơ hội tiêu diệt!
Những cố gắng suốt hơn hai mươi năm nay của hắn ta đều sẽ hóa thành hư vô, đời này hắn ta sẽ chẳng còn cơ hội để ngồi lên ngôi vị hoàng đế mà hắn ta hàng đêm ao ước nữa rồi!
Võ Tây vương càng nghĩ càng thấy buồn bực, hắn ta đứng lên, đi qua đi lại như đang suy nghĩ một vấn đề quan trọng nào đó.
Phượng Sồ tiên sinh lấy làm lạ, hỏi: “Vương gia, vương gia đang…”
“Bản vương quyết định rồi!”
Võ Tây vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3397314/chuong-618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.