Rượu vào làm con người ta bạo dạn hơn, Diêu Chính bèn nói một cách thành khẩn: “Lâm đại nhân, giờ ngươi đã lên làm tế tửu, là tấm gương cho kẻ đọc sách khắp thiên hạ rồi! Mỗi một lời nói, mỗi một hành động của ngươi đều có thể ảnh hưởng đến kẻ đọc sách khắp cả nước! Hiện giờ ngươi thu tay vẫn còn kịp đấy, đừng phạm sai lầm thêm nữa!”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha, hắn lại rót cho mình thêm một ly rượu: “Diêu đại nhân, ngươi đang dạy ta làm quan đấy à?”
Diêu Chính lắc đầu: “Không dám nói là dạy mà ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi! Tuổi ngươi còn trẻ, rõ ràng ngươi có một tương lai xán lạn cơ mà, nếu vì những chuyện này mà lụi bại thì quả thực rất đáng tiếc!”
“Đa tạ ý tốt của Diêu đại nhân!” Lâm Bắc Phàm cụng ly với hắn ta, mỉm cười bảo: “Cơ mà hiện giờ bản quan lại muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi cho rằng bệ hạ cần một quan viên như thế nào?”
Diêu Chính đáp một cách chẳng hề do dự: “Bệ hạ cần quan tốt!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Như thế nào mới được gọi là quan tốt?”
Diêu Chính lại đáp ngay: “Liêm khiết công chính, biết kiềm chế, biết lo cho dân chúng, ấy mới là một vị quan tốt”
Lâm Bắc Phàm hỏi tiếp: “Nhưng giờ khắp triều toàn tham quan và gian thần, ngươi nói sao đây?”
“Bệ hạ bị bọn tham quan gian thần che mắt rồi!”
Lâm Bắc Phàm hỏi lần nữa: “Nếu bệ hạ đã bị tham quan và gian thần che mắt, mà khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396919/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.