“Thế nên trở lại câu chuyện ban nãy nào!”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Diêu đại nhân, ngươi nói ta đã sai, bảo ta thu tay lại, nhưng ta sai ở đâu?”
“Mặc dù ta là một tham quan nhưng ta đã từng tham một đồng một cắc nào của dân chúng chưa? Đúng vậy, đúng thật là ta tham ô rất nhiều nhưng ta toàn lấy của các quan đấy chứ! Nếu bọn họ không tham ô thì sao †a có được cơ hội này?”
“Ta có làm gì thì cũng chỉ coi như gián tiếp báo thù cho dân chúng!”
“So với những kẻ khác thì bản quan có thể nói là người tốt bụng trong triều đình, thanh liêm hơn nhiều so với bọn họ rồi!”
Lâm Bắc Phàm nhấp chén rượu, dáng vẻ đắc ý vô cùng.
“Hơn nữa, ta còn giải quyết biết bao chuyện cho triều đình và bệ hạ”
“Nếu không phải ta khuyên bệ hạ và các quan từ bỏ khoản bồi thường của nước Đa La thì chưa đầy ba năm, biên cương chắc chắn sẽ lại chiến tranh! Biết bao nhiêu chàng trai đã đổ máu nơi biên cương rồi? Biết bao nhiêu dân chúng đã phải rơi vào cảnh lí tán? Triều đình phải chịu tổn thất lớn như thế nào? Những chuyện này... ngươi có từng nghĩ đến hay chưa?”
“Là ta đã giúp triều đình tránh khỏi tình cảnh ấy!”
“Là ta đã cứu rỗi biết bao chàng trai, cứu rỗi cả bách tính, để triều đình khỏi phải chịu tổn thất!”
“Ta còn phát minh ra thần khí khí cầu lớn và tàu đệm khí! Chúng đều là những thần khí có ích cho quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396920/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.