“Một tháng được một lượng bạc!” Mọi người kỉnh ngạc.
Phải biết rằng nông dân thuộc tầng đáy xã hội như bọn họ có làm lụng vất vả cả năm trời thì nhiều nhất cũng chỉ kiếm được bốn đến năm lượng, mà thế là đã tốt lắm rồi đấy.
Nếu giờ một tháng bọn họ được một lượng, vậy một năm bọn họ sẽ được mười hai lượng!
Gấp gần hai lần luôn!
“Lâm đại nhân, những lời đại nhân nói là thật sao?” vẫn là lão nông kia lên tiếng hỏi, hắn ta vừa kích động vừa mong chờ.
Lâm Bắc Phàm đứng chắp tay: “Đương nhiên rồi! Bản quan lừa các ngươi để làm gì? Chỉ dăm ba lượng bạc này, còn sợ bản quan không trả nổi chắc?”
Mọi người nhớ ra Lâm Bắc Phàm giàu có lắm của nên cũng yên tâm.
Hắn là người có thân phận có địa vị, lại có nhiều tiền, thật sự thì hắn chẳng cần phải lừa gạt bọn họ làm gì.
“Được, đại nhân, chúng ta sẽ làm theo lời đại nhân!”
“Đại nhân, tiểu nhân cũng sẽ làm theo lời đại nhân!”
“Chỉ cần không chết đói thì bảo chúng ta làm gì cũng được!”
“Một sự lựa chọn vô cùng sáng suốt, bản quan thích người nghe lời!” Lâm Bắc Phàm búng tay, đoạn nói với Đại Lực ở bên cạnh: “Cho bọn họ mỗi người một lượng bạc để cải thiện cuộc sống! Nếu sau này bọn họ làm việc tốt thì tiếp tục thưởng!”
Các tá điền mừng rơn: “Đa tạ Lâm đại nhân!”
Bọn họ rất cảm kích trước ân huệ và uy nghiêm của Lâm Bắc Phàm, đồng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396868/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.