Các quan lại khác cũng đứng ra phản đối, không một ai đồng ý cả.
Nữ đế cũng không đồng ý cho lắm, một nghìn vạn lượng thật sự quá nhiều!
Một nghìn vạn lượng là một phần mười số tiền trong quốc khố rồi, số tiền này có thể dùng để xây dựng một công trình cực lớn, thậm chí còn có thể phát động một cuộc chiến tranh với quy mô cả trăm vạn người, thật sự không thể chỉ một nghìn vạn lượng này một cách bừa bãi được.
Nếu Lâm Bắc Phàm xin một đến hai trăm vạn lượng thì nữ đế còn có thể miên cưỡng đồng ý.
Song một nghìn vạn thì nàng không chấp nhận được!
“Lâm ái khanh, ngươi đòi nhiều quá rồi, ít hơn một chút đỉ được không?”
“Được! Vỉ thần hiểu được cái khó của bệ hạ và các quan, vậy thì vi thần xin năm trăm vạn lượng trước vậy! Năm trám vạn lượng còn lại thì sang năm chi sau cũng được!” Lâm Bắc Phàm nói, trong đôi mắt hắn đầy vẻ chờ mong.
Mọi người đều tức đến mức lệch mũi!
Vậy thì có khác gì lấy luôn một nghìn vạn
đâu?
Ngươi còn bảo ngươi hiểu được cái khó của bọn ta nữa chứ?
Nếu ngươi hiểu thì đã không đưa ra cái yêu cầu này rồi!
Đồ khốn nạn!
Nữ đế trả lời với giọng bực mình: ý của trẫm là ngươi cần một đến hai trăm vạn thôi là được rồi, một nghìn vạn thật sự không được!”
“Nhưng nếu ít hơn một nghìn vạn thì thực sự không thể nghiên cứu được đâu ạ!” Lâm Bắc Phàm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396869/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.