“Phu quân, chúng ta cũng có ruộng của mình rồi!” Lý Sư Sư vui vô cùng.
Đối với những người sống trong thời đại này thì có đất của riêng mình có nghĩa là có bản lĩnh sống yên thân gởi phận, có nghĩa là sẽ có hỉ vọng, có nghĩa là sẽ không chết vì đói.
Đây chính là cảm giác an toàn mà tiền bạc không thể mang lại được!
Giống như bây giờ vậy, rất nhiều người có tiền là phải mua nhà mới thấy yên tâm.
Đây chính là truyền thống từ tận xương tủy được truyền lại.
“Sư Sư, ngươi vui mừng quá sớm rồi!” Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, hắn cười khổ: “Dựa vào những chuyện mà chúng ta phạm phải thì sớm muộn gì chúng ta cũng phải rời khỏi nơi này. Mà mảnh đất này chúng ta cũng không mang đi được, nhận rồi cũng có tác dụng gì đâu?”
“Phu quân, ngươi nói phải đấy!” Tâm trạng của Lý Sư Sư tụt dốc.
Lâm Bắc Phàm nhìn nàng mà thấy hơi đau lòng, hắn vội vàng an ủi: “Yên tâm! Tất cả mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi! Không có thứ gì có thể
làm khó ta được! Trời đất rộng lớn, chắc chắn sẽ có chỗ cho chúng ta dung thân!”
Lý Sư Sư cười: “Nơi nào có phu quân thì chính là nhà!”
Nói rồi, Lý Sư Sư khẽ tựa vào người Lâm Bắc Phàm, hai người hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh ấy.
Suy nghĩ của Lâm Bắc Phàm lại bắt đầu bay xa.
Mặc dù hẳn không đem mảnh đất này đi được, cũng không thể thu lợi từ nó, song hắn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396867/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.