Lâm Bắc Phàm đưa hai người vào một căn phòng.
Hắn vừa mở cửa ra, hai người Mạc Như Sương liền bị vàng bạc châu báu bày ở khắp phòng làm hoa cả mắt.
“Ta nói cho các ngươi biết, những món vàng bạc châu báu này đều do nữ đế bệ hạ ban thưởng cho ta!”
Lâm Bắc Phàm đắc ý bão: “Trong đó có tới vạn lượng vàng ròng, mấy chục vạn lượng bạc trắng, hàng trăm viên long nhãn trân châu, mấy chục cân mã não cực phẩm, ba mươi sáu viên phỉ thúy cực phẩm… những món trang sức châu báu khác lại càng nhiều đến mức không đếm xuể!”
“Ta hỏi các ngươi, nếu ta nương nhờ vào Ký Bắc vương, liệu hắn ta có thể cho ta những thứ này hay không?”
“Chuyện này… không thể!” Miệng lưỡi hai người đắng chát.
“Các ngươi lại theo ta!”
Lâm Bắc Phàm lại mở một căn phòng khác ra.
Hai người Mạc Như Sương lập tức bị tơ lụa cất trong phòng làm hoa hết cả mắt.
Lâm Bắc Phàm lại đắc ý: “Những thứ này cũng do nữ đế bệ hạ ban thưởng cho ta! Trong đó chỉ tính riêng tơ lụa đã có hơn trăm cuộn, rồi thêm các loại vải vóc hiếm có khác nữa, chồ này của ta đều có cả! Nếu dùng chúng để may quần áo, cho dù mỗi ngày ta đổi một bộ, có mặc mười năm cũng chưa chắc đã hết!”
“Ta hỏi các ngươi, nếu ta nương nhờ Ký Bắc vương, liệu hắn ta có thể cho ta những thứ này hay không?”
“Cái này… cũng không thế!” Hai người lại càng đắng lòng hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396809/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.