Bọn họ đi suốt ngày đêm, không quản cực nhọc.
Hai người Mạc Như Sương không ngại mệt mỏi, sau mấy ngày cũng đã chạy tới kinh thành.
Sau đó, bọn họ lại tới gặp Lâm Bắc Phàm một lần nữa.
Lâm Bắc Phàm thấy hai người bọn họ cũng rất bối rối: “Không phải các ngươi nói sẽ về Ký Bắc sao? Sao bây giờ lại…”
“Lâm công tử, đúng là bọn ta đã về Ký Bắc! Nhưng vì có vài chuyện cần tới kinh thành giải quyết nên bọn ta không thế không quay lại!” Mạc Như Sương gặp được người mà nàng sáng nhớ chiều mong, tâm trạng rất kích động.
Quách Thiếu Soái cũng rất kích động, cuối cùng cũng có cơ hội đến đây ăn đồ ngon rồi.
Cho dù là đồ ăn thiu, thì hắn ta cũng đồng ý.
“Thì ra là như thế!” Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Ta còn tưởng sẽ không được gặp các ngươi trong một thời gian dài chứ! Nhưng nếu
đã đêh rồi thì nhất định hôm nay phải ở lại đây uống một ly với ta, bằng không tức là không nể mặt ta đấy nhé!”
“Cung kính không bằng tuân mệnh!” Hai người Mạc Như Sương mỉm cười.
Sau khi ăn xong bữa ăn mà bọn họ đã chờ từ lâu, màn đêm cũng buông xuống.
Hai người bọn họ theo Lâm Bắc Phàm vào thư phòng, đóng cửa lại, nói với vẻ thần bí: “Lâm công tử, lần này bọn ta đến đây là vì ngươi đấy!”
Lâm Bắc Phàm bối rối: “Đến đây vì ta sao?”
Mạc Như Sương nghiêm túc: “Lâm công tử, thật ra bọn ta không chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396808/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.