Lão già được gọi là Tôn tiền bối kia vừa uống rượu vừa lắc đầu cười nói: “Sao lão phu có thể nhìn nhầm được chứ? Lão phu đây có thể coi là một đời phong lưu vui vẻ, có loại nữ nhân nào mà ta chưa từng gặp? Dáng vẻ mất hồn mất vía vừa rồi của Như Sương cô nương rõ ràng là đang mắc bệnh tương tư, nhớ người trong lòng!’1
Trong lòng thế tử bị đả kích dữ dội!
Không ngờ người mà hắn ta thương nhớ không quên đã có người trong lòng!
Vậy mà Như Sương cô nương đã có người trong lòng rồi!
Người đó còn chẳng phải là hắn ta nữa chứ!
Hắn ta vội hỏi: “Người đó là ai?”
Hắn ta suy nghĩ một chút rồi lại hỏi thêm: “Liệu có phải là sư đệ Quách Thiếu Soái của nàng ấy hay không?”
Tôn tiền bối lắc đầu: “Lão phu không biết, nhưng ta có thể khẳng định người đó không nằm trong số các vị ở đây! Nếu không, Như Sương cô nương đã chẳng người ở một nơi, tâm trí lại một nẻo rồi, vì người trong lòng
nàng không có ở đây nên nàng ấy mới nhớ nhung người ta, mọi người nói có phải không nào?”
“Rốt cuộc người đó là ai?”
“Dám cướp người phụ nữ của thế tử, đúng là ăn gan hừm mật báo, không muốn sống nữa đây mà!”
“Nhất định phải tìm ra hắn, dạy dỗ hắn cho ra trò!”
Mọi người ồn ào thảo luận, nói phải xả giận cho thế tử.
Nhưng thế tử đã chẳng nghe lọt tai những lời bọn họ nói nữa rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396807/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.