Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu: “Ngươi nói cũng có lý đấy!”
Mạc Như Sương thấy có hy vọng lập tức ra sức khuyên nhú: “Trong thời đại loạn lạc, phái có võ công thì mới có thể bảo vệ được bản thân! Vương gia là người có tấm lòng nhân hậu, đã lôi kéo được rất nhiều hào kiệt giang hồ! Chỉ cần Lâm công tử đồng ý góp sức vì vương gia, chắc chắn vương gia sẽ phái các đại cao thủ đến để bảo vệ ngươi! Ngay cá tiểu nữ tử ta cũng…”
Mặt Mạc Như Sương hơi ửng đỏ: “Tình nguyện cầm kiếm bảo vệ sát bên công tử, tuyệt đối không đế loạn thần tặc tử tới gần ngươi một bước!”
Lâm Bẳc Phàm gật đầu, cười đáp: “Thật ra, nói về Ký Bắc vương, chính bản thân ta cũng rất tán thưởng hẳn ta! Nếu bảo ta chọn một người để nương nhờ, tất nhiên người như Ký Bắc vương sẽ là lựa chọn hàng đầu! Cho nên ta mới đưa các ngươi đi tham quan kho báu của ta, các ngươi…”
Lâm Bắc Phàm nháy mắt: “Hiếu ý ta là gì chú?”
“Há? Ý ngươi là gì?” Hai người lại rơi vào
Chuyện này thì liên quan gì đến việc tham quan kho báu chứ?
“Đạo lý đơn giản như thế, sao các ngươi lại không hiểu vậy?”
Lâm Bắc Phàm bực bội: “Ta đưa các ngươi đi tham quan kho báu của ta là muốn nói với các ngươi rằng, nữ đế cho ta nhiều thứ như thế mới đủ để khiến ta trung thành với nàng! Ký Bắc vương chẳng cho ta thứ gì mà đã muốn ta nương nhờ vào hắn ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396810/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.