Cuối cùng, Quách Thiếu Soái bị bắt về. 
Thế nhưng, xảy ra chuyện mất mặt kinh khủng như thế, hắn ta không chịu nổi cú sốc nên tự nhốt mình trong phòng. 
Mạc Như Sương đứng bên ngoài gõ cửa, gọi trong sự lo lắng khôn cùng: “Sư đệ, có chuyện gì thì cứ mở cửa ra trước đi đã, đùng nhốt mình trong phòng như thế chứ! Có vấn đề gì thì cứ mớ lòng kể ra, đến cả sư tỷ mà ngươi cũng không chịu tin tưởng hay sao? Ngươi cứ kìm nén như thê’ sẽ bị bệnh mất…” 
Giọng nói vừa bực bội vừa xấu hổ từ trong phòng vọng ra: “Sư tỷ, ngươi không cần phái lo cho ta đâu, cứ để ta tự sinh tự diệt đi! Ngươi còn làm phiền ta nữa vậy ta đành phải bỏ ra ngoài, cả đời này cũng không gặp ngươi nữa đâu!” 
Sau khi hắn ta nói xong câu đó, không còn âm thanh gì nữa. 
“Sư đệ! Sư đệ…” Mạc Như Sương gọi thêm vài tiếng, không có được tiếng đáp lời đành thở dài quay đi. 
“Hắn ta thế nào rồi?” Mấy người Lâm Bắc Phàm đồng thanh hỏi. 
Mạc Như Sương cười gượng: “Vần thế, không chiu ra ngoài, không muốn gặp người khác!” 
Lúc này, tiểu quận chúa nhanh mồm nhanh miệng lên tiếng: “Như Sương tỷ tỷ, có câu này ta không biết có nên hỏi hay không! Tại sao sư đệ Quách Thiếu Soái của ngươi lại thích ăn đồ ăn ôi thiu vậy, vừa rồi trông hắn ta ăn say sưa lắm, ăn sạch cả cái thùng rác…” 
Đột nhiên Mạc Như Sương cám thấy muốn độn thổ cho xong. 
Hành 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396795/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.