Quách Thiếu Soái cấn thận suốt dọc đường, lần theo mùi thơm của đồ ăn, cuối cùng cũng tìm được phòng bếp. 
Vừa bước vào bếp, mắt hắn ta lập tức sáng lên, nuốt nước miếng: “Nhiều đồ ăn ngon như vậy sao, đúng là ông trời đối xử không tệ với ta mà! Hôm nay, Quách Thiếu Soái ta nhất định phải ăn cho thật đã đời!” 
Hắn ta lấy hết sức bình sinh, dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà nhào tới, ôm lấy cái thùng rác trên mặt đất. 
Hắn ta với tay vào tìm, móc ra được một khúc xương vịt, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ: “Còn thừa nhiều thịt thế này cơ à, tốt quá rồi!” 
Hắn bỏ khúc xương vịt vào miệng, bắt đầu gặm say sưa. 
“Không sai! Chính là hương vị này!” 
“Béo mà không ngán, vừa non vừa mềm, mùi hương tỏa ra, vừa giòn vừa thơm!” 
“Ngon đến mức khó mà tưởng tượng nổi!” 
Chẳng bao lâu sau, hắn ta đã gặm hết khúc xương vịt, nuốt xuống bụng. 
Hắn lại với tay vào lục thùng rác, thấy thứ mình tìm được lập tức mừng rỡ ra mặt. 
“Cái này, cái này… thế mà còn có cá phao câu gà nữa sao?” 
“Miếng phao câu gà mập thịt thế này mà không ăn, đúng là chẳng biết thưởng thức gì cả!” 
“Các ngươi không ăn thì để ta ăn!” 
Hắn ta lập tức bỏ cái phao câu gà vào miệng, lại bắt đầu ăn lấy ăn để. 
“Ừ! Thơm quá! Mềm quá!” 
“Ăn ngon đến nổi không dừng lại được luôn!” 
“Trên đời này, thứ có thể sánh ngang với hương vị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396794/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.