Mạc Như Sương than thở: “Nói thật, cuộc sống ở ngoài kia rất cực khổ, còn khổ hơn cả những gì ngươi có thể tưởng tượng! Ta cũng nhờ biết võ nên mới có chỗ mà đặt chân ở thế giới hồn loạn này! Còn những người dân khác vừa không có tiền vừa không có quyền, bọn họ càng không có cơ hội bái vào danh môn mà chi có thế bán mặt cho đất bán lung cho trời, ngày ngày cày ruộng, có thể thấy cuộc sống cực khổ đến mức nào!”
Tiểu quận chúa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Ngươi nói phải! Cũng giống như tên khốn kiếp kia từng nói cuộc sống giống như một tòa thành, người ở trong thành muốn ra bên ngoài, còn người ờ ngoài thành thì lại muốn vào trong!”
“Lâm công tử nói rất đúng, không hổ là trạng nguyên lang thi đâu đậu đó!” Mạc Như Sương khen ngợi.
Suy nghĩ một lúc, nàng bóng gió hỏi: “Tiếu quận chúa, ngươi có thể kế cho ta nghe vài chuyện về Lâm công tử được không?”
Tiểu quận chúa bĩu môi: “Tên xấu xa này thì có gì hay mà kể chứ? Từ lần đầu tiên ta
gặp hắn, hắn đã khiến ta tức muốn xỉu rồi! Tính đến bây giờ, ta cũng không biết mình đã nối cáu bao nhiêu lần rồi nữa!’1
“Nếu hắn là tên xấu xa lại còn khiến ngươi nổi cáu, vậy tại sao ngươi vần tới chơi với hắn chứ?” Mạc Như Sương cười nói.
“Bởi vì mặc dù hắn xấu xa nhưng chỉ xấu xa ở một điểm, không giống những người khác xấu xa từ đầu đến chân! Hơn nữa chơi với hẳn thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396793/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.