Mạc Như Sương bị mắng một trận té tát tối tăm mặt mũi.
Trong lòng nàng ta vô cùng xấu hổ, chỉ hận không thể đào một cái hố để chui vào.
Cuối cùng, nàng ta đành phái chọn cách chạy trốn.
“Lâm công tử, ta biết lỗi rồi, xin lỗi ngươi! Vừa rồi ta làm phiền ngươi quá, ta về phòng nghỉ ngơi đây!”
Lâm Bắc Phàm nhìn theo bóng người chạy trốn của nàng ta, cười ha hả: “Còn non và xanh lẳm! Ngươi dễ đối phó hơn mấy lão già trên triều đình nhiều!”
Hắn cúi đầu, tiếp tục luyện chữ.
Không lâu sau đó, Lý Sư Sư vui vẻ cười bưng một bát tổ yến đến.
“Tướng công, tổ yến đến rồi đây! Ngươi uống tổ yến rồi hãy viết tiếp!”
“Được!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Hắn đặt bút lông xuống, đi tới ngồi bên cạnh Lý Sư Sư, múc một thìa tô’ yến lên ăn.
Hắn hơi nhíu mày: “Mùi vị không quen cho lắm! Không phải kiểu mà ngươi nấu, cũng
không phải kiểu mà Tiểu Thúy nấu!”
“Đúng là tô’ yêh này không phải do thiếp thân và Tiểu Thúy nấu, mà là do Như Sương cô nương nấu!” Lý Sư Sư cười nói: “Ta đã biết chuyện giữa hai ngươi rồi, nàng ấy thấy áy náy nên đã đặc biệt nấu tổ yến cho ngươi để xin lỗi đấy!”
“ừ.” Lâm Bắc Phàm gật đầu, tiếp tục uống tổ yến.
Lý Sư Sư cười nói: “Phu quân, ngươi là người khoan dung rộng lượng, đừng trách nàng ấy nữa! Thật ra, trước đây nếu ngươi không nói cho thiếp thân biết thì thiếp thân cũng không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396792/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.