Quách Thiếu Soái tức giận!
Vô cùng tức giận!
Hắn hét lên trong giận dữ: “Đủ rồi đấy, Lâm Bắc Phàm! Ngươi cố tình đến chọc tức ta phải không? Ta nói này, ngươi đã thành công rồi đấy! Ngươi đã chọc tức ta thành công! Ta và ngươi không đội trời chung!”
“Ngươi đừng nghĩ lung tung thế!”
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt, báo: “Ta chỉ muốn vào đây nói cho ngươi biết một đạo lý sâu sắc, đừng tự cho rằng mình quan trọng đến vậy! Mọi người đều rất bận rộn, không ránh mà để mắt đến ngươi đâu!”
“Người có thể để ý đến ngươi đều là kẻ coi ngươi như trò cười, ví dụ như ngươi của hiện tại chẳng hạn! Cho nên, tại sao ngươi lại khiến những người quan tâm đến ngươi buồn lòng, còn người ghét ngươi thì lại vui vẻ? Còn tự hành hạ bản thân nữa chú?”
Quách Thiếu Soái sững sờ, hắn ta rơi vào trầm mặc.
Hắn ta nhận ra rằng những lời này…
Con mẹ nó có lý thật!
“Cho nên, ngươi thật sự không cần phải để ý nhiều như thê’ làm gì!” Lâm Bắc Phàm cười nói: “Ngươi ăn cơm thừa uống canh cặn, người buồn nôn là người khác, phải là người khác muốn chêt mới đúng, chứ không phải ngươi!”
Khóe miệng của Quách Thiếu Soái giật vài cái.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đi ra ngoài cầm theo hai bình rượu ngon tới.
“Không cần nói nhiều nữa, uống rượu đi! Không cần biết đó là chuyện gì, cứ uổng say là tốt nhất!” Lâm Bất Phàm lớn tiêng nói: “Ngươi có còn nhớ câu thơ mà ta từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-tham-quan/3396796/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.