Một đêm trôi qua thật mau, khi ánh bình minh đầu tiên phản chiếu lên cửa kính căn nhà bình minh, Bạch Thuần cũng thức dậy. Cậu vốn không tính là ngủ chỉ là nhắm mắt tu luyện trong tiềm thức, cơ thể vẫn tỉnh táo nên mới nói là ngủ như không ngủ.
Cậu tỉnh dậy trước mọi người mà bước đi nhẹ nhàng ra ngoài cửa. Ánh lửa cam dịu nhẹ vẫn cứ cháy lên ngăn cản sự lạnh giá bên ngoài, Bạch Thuần đi ra cửa chính không gây tiếng động mà mở cửa, cơn gió lạnh lẽo chứa đựng sương sớm tràn vào trong nhà, thôi bay làn tóc hơi dài của Bạch Thuần.
Cơn gió rét lạnh kia làm Phượng Bạch hơi lạnh nên chui vào trong áo Nam Trường Tư mà tìm kiếm hơi ấm. Hôm qua Bạch Thuần đem Phượng Bạch ra ngoài trước ánh mắt như muốn mở to hết mức của Tiểu Hoa. Tiểu Hoa khi thấy Bạch Thuần đem ra một con gà bé tí tẹo từ trong không gian liền nghĩ chả lẽ cậu ấy muốn làm thịt gà cho bọn họ ăn sao, nhưng nhỏ thế ai ăn ai nhịn.
Bạch Thuần cũng không để ý lắm tới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Tiểu Hoa nhìn vào Phượng Bạch, cậu ném nó cho Nam Trường Tư.
“Anh tạo ra lửa cho nó ăn đi.”
Phượng hoàng sơ sinh chỉ có thể ăn thức ăn từ lửa vĩnh hằng của phượng hoàng mẹ, nhưng ở đây cậu đào đâu ra ngọn lửa vĩnh hằng đó cơ chứ. Nên vì vậy chỉ có thể uất ức cho nó ăn hoả lam của Nam Trường Tư vậy.
Phượng Bạch bị ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vao-tieu-thuyet-tan-the/3444094/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.