edit & beta: Hàn Phong TuyếtQua lần bị hãm hạinày, Nhạc cha và Nhạc ca ca mới biết đại tiểu thư nhà họ bình thường bịbắt nạt mà không dám kể. Có thể thấy hai vị nam nhân hết sức áy náy vìít quan tâm đến Nhạc Linh Ca. Nhạc cha ngày ngày đều về phủ sớm hơntrước rất nhiều, rốt cuộc thì một nhà ba người cũng có thể cùng nhau ăncơm tối. Nhạc cha còn thường xuyên gọi tôi đến thư phòng của ông hànhuyên. May mà lão tiên sinh vốn không hiểu con gái mình lắm nên mấy ngày rồi cũng không thấy ông phát hiện ra sơ hở của tôi mà ngược lại còn đón nhận tôi của hiện tại một cách tự nhiên hết sức. Nhạc Thanh Âm thì lãnh đạm hơn một chút, như thể là nếu thân thể tôi khôngsao thì anh ta cũng không lo lắm, làm chút tình thân vừa nảy nở trongtôi lập tức biến thành bọt biển. Nói thực, cho dù tôi có bình tĩnh đến thế nào thì sự kiện này cũng làm tôi hoảng sợ khôngít. Cổ đại không sánh được với hiện đại. Hiện đại giết người không đếnmức tử hình, trừ phi là thảm sát, độ ảnh hưởng sâu rộng, nhưng ở cổ đạithì đây là tội chém đầu – chém đầu đấy! Đầu thân chia lìa đấy! Nghe nóilúc đầu rơi xuống người vẫn còn tri giác. Ợ, không được nghĩ, không được nghĩ, càng nghĩ càng sợ! Rúc trong phòng hai ngày,cuối cùng trái tim tôi cũng điều chỉnh được về nhịp đập bình thường.Sáng sớm ra, tôi đang định đến hậu hoa viên hóng mát một chút, chợt thấy có hai người đang ngồi trong đình nghỉ chân đánh cờ. Nhìn kỹ, thì ra là Nhạc Minh Giảo và Qúy cẩu quan. Lòng ngờ vực, hai người này hôm naykhông đi làm ư? Vừa định tránh đi, Nhạc Minh Giảo lại ngẩng đầu lêntrông thấy tôi, bèn vẫy tay nói: “Linh Ca, đến đúng lúc lắm”. Đúng cái gì mà đúng, vừa sáng ngày ra đã lôi cẩu quan ra gọi vận đen củatôi. Tôi than thở bước đến, hành lễ nói: “Cha, Qúy đại nhân”. “Sao vẫn còn gọi ‘Qúy đại nhân’?” Nhạc Minh Giảo cười nói, “Lần này nhờ cóYên Nhiên ca ca của con công tâm quyết đoán, còn không mau cảm ơn nó?” Lòng tôi hậm hực. Công tâm quyết đoán là bổn phận của hắn, sao tôi còn phảicảm ơn? Vả lại, hôm ấy ở công đường tôi đã cảm ơn rồi, thế nào, chẳng lẽ hôm nay phải quỳ xuống dập đầu? “Đa tạ Yên Nhiên ca ca…” Tôi nói, nhẹ nhàng hành lễ. Cẩu quan vội đứng lên định đỡ tôi, đại khái là cảm thấy nam nữ thụ thụ bấtthân nên vừa vươn tay ra đã rụt về, hại tôi vẫn phải đứng khom người.Hắn chỉ đành dùng đầu ngón tay nhẹ nâng khuỷu tay tôi lên một chút, cười nói: “Linh Ca muội muội đừng đa lễ”. Tôi lập tức đứng thẳng người lên,cúi đầu đi đến bên cạnh Nhạc Minh Giảo. “Linh Ca, hôm nay cha và Yên Nhiên được nghỉ, cha bèn mời nó đến phủ, con phải tiếpđãi chu đáo đấy!” Nhạc Minh Giảo lại cười nói. Đượcnghỉ? Cổ đại cũng có hai ngày nghỉ ư? Ồ… Nghĩ ra rồi, trong một cuốnsách nào đó có ghi: “Quan viên cứ cách năm ngày được nghỉ một lần”, thời cổ quan viên cũng có ngày nghỉ, cứ đi làm năm ngày là được nghỉ. Đếntiết thanh minh, đoan ngọ, đông chí và ngày tết thì được nghỉ dài, gọilà “chí nhật”. Ở mỗi triều đại thì việc nghỉ phép của quan viên là không giống nhau, không biết quan ở triều Thiên Long này nghỉ ngơi thế nào.Nhạc Minh Giảo là một người cuồng công việc, chỉ e được nghỉ cũng chẳngchịu nghỉ. “Vâng, cha”. Tôi đáp nhẹ, bưng ấm trà lênrót đầy chén cho hai người. Thảo nào hôm nay cả hai đều mặc thường phục, Nhạc Minh Giảo là một bộ đồ viên ngoại trung niên, Qúy cẩu quan thì làmột bộ tím nhạt rộng rãi, rất nhàn tản. “Linh Ca muội muội cũng ngồi đi”, cẩu quan cười tủm tỉm giơ móng ra mời tôi. Tôi chỉđành từ từ ngồi xuống. Nha hoàn hầu hạ ở đây lập tức mang thêm một cáichén tới, rót trà cho tôi. Hai nam nhân một già mộttrẻ tiếp tục chơi cờ. Nhạc Minh Giảo thờ ơ nói: “Dạo gần đây có nghe tin mấy nhà phú hộ trong kinh thành bị trộm, không biết có phải thật haykhông?” Qúy cẩu quan nói: “Cháu cũng có nghe nói. Từmấy tháng trước đã có một phú hộ họ Cố bị trộm, cháu sai Lý Hựu đến hỏithì Cố viên ngoại lại phủ nhận. Sau đó lại có thêm mấy nhà bị trộm, vậymà không ai đến báo án, cho nên chỉ đành tạm thời quan sát, không hề cóchứng cứ việc trộm cắp”. Nhạc Minh Giảo gật đầu, đặtmột quân cờ lên bàn, nói: “Tuy rằng giờ đất nước đang thái bình phồnthịnh, nhưng lòng người đa đoan, tội ác thay phiên nhau sinh ra. Lão phu ngày đêm bận rộn lo án này án kia cũng không thấy làm sao, giờ rảnh rỗi lại thấy hơi bất an, luôn cảm thấy như trời lặng gió trước cơn bão”. Qúy cẩu quan cười nói: “Bá phụ bận rộn đã quen, thường ít có ngày nhàn hạ,nên lúc được yên tĩnh thì cứ yên tĩnh nghỉ ngơi, sum vầy bên con cháu,cho dù núi có mưa thì chung quy mặt trời vẫn sẽ lên”. Nhạc Minh Giảo cười nói: “Nói đến con cháu, lão phu lại hỏi cháu – đã vừamắt ai chưa? Phụ thân cháu không ở trong kinh thành, hôm qua lại nhậnđược thư ông ấy, dặn ta trong năm nay phải lo xong chuyện chung thân cho cháu, ông ấy đã mong được bế cháu nội lắm rồi!” Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh một con cún lè lưỡi được quấn tã,không nhịn được cười. Cẩu quan hỏi: “Linh Ca muội muội đang cười gìvậy?” Tôi cả kinh, giương mắt lên thì thấy hắn đangquay đầu nhìn tôi mà cười, liếc mắt, Nhạc Minh Giảo cũng đang nhìn tôi,lòng thầm mắng cẩu quan, miệng đáp: “Qúy đại… À, Yên Nhiên ca ca nếu như còn chưa có ý trung nhân, Linh Ca có thể dẫn bạn đến cho ca ca làmquen, nếu thành đôi thì cũng là chuyện tốt. Không biết Yên Nhiên ca canghĩ thế nào?” Nhạc Minh Giảo gật đầu cười nói: “Như thế cũng được, ý Yên Nhiên ra sao?” Cẩu quan đứng dậy, ôm quyền với tôi, cười nói: “Vậy thì làm phiền Linh Ca muội muội rồi”. “Yên Nhiên ca ca đừng khách sáo”. Tôi đứng lên đáp lễ, thầm nghĩ ngươi cứsống độc thân cả đời cũng được, chuyện chung thân của bản cô nương cònchưa lo xong, hơi đâu lo cho ngươi? Đang nghĩ, chợtthấy Nhạc Thanh Âm từ xa xa bước tới, cẩu quan bèn híp mắt cười, nói với Nhạc Minh Giảo: “Không biết bá phụ đã lập hôn ước cho Thanh Âm chưa?” Nhạc Minh Giảo lắc đầu bất đắc dĩ, nói: “Thằng bé này tính tình cố chấp, hỏi nó mấy lần mà nó cứ lờ đi. Chỉ tiếc mẹ của hai đứa nó mất sớm, nếukhông cũng đã làm hôn sự cho nó từ lâu rồi”. Vừa nóixong, Nhạc Thanh Âm đã tới, chỉ gật đầu với cẩu quan một cái rồi nói với Nhạc Minh Giảo: “Cha, người của Hình bộ mời cha đến ngay”. Nhạc MinhGiảo nghe thế thì lập tức đứng dậy, nói với cẩu quan: “Hiền điệt ở lạiphủ nghỉ ngơi đi, lão phu đi một lát, nếu không có chuyện gì thì tối vềchúng ta cùng ăn cơm”. Cẩu quan liền đứng dậy tiễn ông ra khỏi đình. Vừa quay trở vào, cẩu quan đã tủm tỉm cười với Nhạc Thanh Âm: “Lúc nãy vihuynh và bá phụ đang bàn bạc chuyện hôn sự của ngươi, bá phụ nói nếungươi còn không chịu chọn ai thì trước tháng tám sẽ đưa ngươi đi ở rể”. Tôi đang uống trà, nghe vậy thì suýt nữa phun ra, vội vàng cúi đầu nhịn.Tên cẩu quan này cũng thật biết làm trò, xem chừng chỉ có mình hắn dámtrêu chọc ca ca mặt liệt của tôi. Lại nghe thấy Nhạc Thanh Âm bình thảnnói: “Ngươi cứ lo cho mình trước đi, chỉ sợ sau này muốn ở rể cũng khó”. Ha ha… Xem ra quan hệ của hai người này thân thiết lắm, vì sao nhỉ? Tình bạn? Tình thân? Tình yêu? Còn chưa chờ tôi kịp để trí tưởng tượng bay cao bay xa, đã thấy Nhạc Thanh Âm liếc nhìn mình, nói: “Linh Ca, muội ở đây làm gì?” Sao nào, quấy rầy hai vị rồi? A, hơ hơ… Tôi đi ngay, đi ngay. Tôi đứng dậynói: “Cha bảo Linh Ca tiếp đãi Qúy đại nhân, ca ca tới rồi, Linh Ca xincáo lui trước”. Không đợi Nhạc Thanh Âm đáp lại, tôi đã nhấc váy thitriển Càn Khôn Đại Na Di* rời khỏi. *Càn Khôn Đại Na Di: là bộ võ công tâm pháp thất truyền của Minh giáo nơi Tây Vực, sử dụng để di chuyển nội lực trong cơ thể đồng thời giảm sát thương củacác chiêu thức do kẻ địch gây ra hoặc ném trả chiêu thức lại cho kẻ thùhoặc qua kẻ khác. Đình nghỉ mát đã bị hai ngườihọ chiếm để “hẹn hò yêu đương”, bản cô nương chỉ đành đi dạo một vòng.Trời cuối tháng sáu đầu tháng bảy nóng nực khó chịu, tôi cầm quạt trònđi dưới những bóng cây ngô đồng, chợt thấy hai con bươm bướm bay qua,bèn nổi hứng bổ nhào đi bắt. Quơ cái quạt ra, trái đâm phải chém, cũngkhông biết là do tôi trời sinh vạm vỡ hay đôi bươm bướm kia mệt quákhông bay nổi mà vừa đập cái nó đã chết, máu thịt lẫn lộn dính lên cáiquạt. Tôi hoảng sợ đánh rơi cái quạt, thấy xung quanh không có ai, bènchạy vội khỏi hiện trường gây án. Chậm rãi bước trênhành lang có giàn tường vi rủ xuống, hít hương hoa, đón gió mát, chợtcảm thấy khoan khoái vô cùng. Nhạc Minh Giảo không hề nghi ngờ tôi, màNhạc Thanh Âm dường như cũng ngừng thăm dò, nếu cứ bình an như vậy thìthực ra tôi cũng không cần thành thân vội, cứ từ từ mà chọn. Có cô gáinào không muốn được gả cho người vừa có tiền vừa đẹp trai đâu? Đang suy nghĩ thỏa thích, chợt nghe thấy tiếng bước chân phía trước, đưa mắt nhìn lên, hẳn là Qúy đại cẩu quan, tay phe phẩy cái quạt rẽ vào đầuhành lang. Vừa trông thấy tôi, gương mặt lập tức hiện lên nụ cười cẩuquan kiểu mẫu. Đúng là oan gia ngõ hẹp, hắn sao lạichạy loạn đến đây rồi? Nhạc Thanh Âm đâu? Tôi tỉnh bơ nhìn quanh, chẳngthấy bóng dáng Nhạc Thanh Âm đâu cả. “Lệnh huynh có khách tới chơi, để ta đi dạo một mình trong vườn”. Cẩu quan hiểu tôi đang nghĩ gì, tủm tỉm cười đi lại gần. “Ồ”. Tôi cúi đầu, lòng thầm trách Nhạc ca ca thật thiếu nghĩa khí, cẩu quancũng là khách mà, sao huynh lại để hắn một mình? Giờ thì hay rồi, tôigặp phải hắn, không đi theo chẳng phải là thất lễ ư? Thấy tôi ồ một tiếng rồi không nói gì nữa, cẩu quan bèn cười nói: “Vừa rồivi huynh đi dạo trong vườn, vô tình nhặt được một chiếc quạt tròn, nhìnqua thì giống như cái mà Linh Ca muội muội cầm khi nãy, không biết cóphải hay không?” Vừa nói vừa thò tay ra sau lưng, rút cái quạt đưa tớitrước mặt tôi. Không cần nhìn tôi cũng biết là cáimình vừa ném, chợt giận đến nghiến răng nghiến lợi, sao tên cẩu quan này cái gì cũng nhặt được vậy? Chẳng lẽ mũi hắn thật sự là mũi chó? Liếcnhìn cái quạt một chút, thấy thi thể con bướm không dính ở trên, chỉ cómột vết màu xanh lục nhạt nhạt, nghiễm nhiên là vết máu còn lưu lại. Tôi giơ tay nhận lấy cái quạt, nói: “Đa tạ đại nhân đã tìm được cái quạtgiúp Linh Ca, Linh Ca còn đang nghĩ lúc nãy đánh rơi ở đâu rồi”. Thoáng chốc im lặng. Cẩu quan rời bước, đi tiếp dọc theo hành lang, tôi cũngchỉ đành theo sau hắn. Đi qua hành lang là một hồ sen nho nhỏ, hoa senđang nở rộ, vòng qua hồ là một vườn ngọc trâm, dưới hàng rào là từngkhóm từng khóm hoa nhài, hai bên đường trồng đầy dâm bụt và tử vi. Tôitheo sau cẩu quan, đi rồi lại ngừng, ngừng rồi lại đi, tuy rằng im lặngkhông nói gì nhưng cũng không thấy nhàm chán, lúng túng, ngược lại còncảm thấy nhẹ nhõm… Khụ, có khác gì ăn cơm trưa xong dắt chó đi dạo đâu. Đi tới một dãy hành lang đầy những dây thường xuân, cẩu quan bỗng nhiênnghiêng đầu nói với tôi: “Vi huynh không hiểu lắm… Bằng sự thông minhlanh lợi của Linh Ca, sao có thể bị người ta trêu cợt nhiều lần nhưthế?” Ồ… Thì ra hắn còn băn khoăn vấn đề này. Chắc là hắn thông qua vụ án Mạnh Như Ý mà biết đến cuộc sống bi thảm của LinhCa “tiền nhiệm”, kết hợp với những biểu hiện hiện tại của tôi cho nênkhông tài nào hiểu nổi. Tôi nhẹ giọng nói: “Đại nhânlại giễu cợt Linh Ca rồi. Linh Ca nào có thông minh lanh lợi gì đâu. Các tỷ muội trêu chọc đùa cợt nhau tìm niềm vui là chuyện thường, thithoảng đùa quá trớn, tức giận một chút cũng dễ hiểu, Linh Ca chưa baogiờ để bụng. Dù sao… cũng có ngày phải rời đi, muốn không buồn không locười đùa như thế cũng chẳng được nữa…” Nói đến đây, tôi bất giác thươngcảm, ngẩng đầu lên nhìn giàn tử đằng xanh mướt. Cẩu quan nghiêng người nhìn tôi, thấp giọng nói một câu: “Sao vi huynh lại cảm thấy Linh Ca luôn lo lắng trùng trùng?” Người… người này rốt cuộc đã nhìn thấu tôi đến lớp nào rồi? Thật đáng ghét, vô cùng đáng ghét. Sau này quyết không thể để hắn biết thêm gì nữa, nếukhông lớp ngụy trang cuối cùng của tôi cũng bị hắn lột mất. Đang định nghĩ xem nói gì cho qua thì chợt nghe thấy một giọng nói vang lênsau lưng: “Nha đầu, biết ta tới sao không đi nghênh đón?” Ợ… Vừa nghe thấy giọng nói này, tôi đã ngoảnh đầu lại, nhíu mày, chầm chậm hành lễ, “Vũ ca ca…” Thì ra khách đến chơi là Điền U Vũ. Thật nhức đầu. Đối phó với một mình cẩu quan đã đủ hao mòn tế bào não rồi, giờ lại thêm một tên họ Điền nữa,cái mạng nhỏ của tôi sớm muộn gì cũng tinh tẫn nhân vong*… Đừng hiểulầm, là kiệt quệ sức lực mà chết. *Tinh tẫn nhân vong: Lao lực quá mà chết. Điền U Vũ mặc áo màu đen, cả người lộ ra vẻ anh tuấn khỏe khoắn. Đôi mắt hai mí sắc bén nhìn chăm chú vào gương mặt cẩu quan, ôn hòa nói: “Thì ra là Qúy đại nhân đang ở đây”. “Điền đại nhân”, cẩu quan cười ôm quyền, không hề tỏ thái độ trước vẻ cứng nhắc của Điền U Vũ. Điền U Vũ chầm chậm nhìn sang tôi, bàn tay duỗi về phía tôi: “Lại đây”. Này… không được, rơi vào tay hắn, chẳng phải tôi sẽ phải chịu mọi ngược đãi? Tôi sợ hãi nhìn ra sau lưng hắn, không thấy bóng dáng Nhạc Thanh Âmđâu, lại nghe thấy Điền U Vũ bật cười nói: “Thanh Âm đang ở phòng kháchtrò chuyện cùng Tâm Nhan, muội tìm hắn làm gì?” Huhu, tôi hận ca ca. Cứ thời khắc then chốt là mất tăm mất tích. Sao cóthể bỏ một phần tử nguy hiểm như thể vào trong viện chứ? Tôi theo bảnnăng co rúm người phía sau lưng cẩu quan, Điền U Vũ bèn nheo mắt, bướclại tóm lấy tôi, lạnh lùng nói: “Đi theo ta”. Vừa nói vừa lôi tôi đi. Tôi bất lực nhìn Qúy cẩu quan, thấy hắn nhướng lông mày, bày ra vẻ mặt lựcbất tòng tâm, nhàn nhã tiếp tục đi dạo… Đồ thấy chết mà không cứu! Tarủa ngươi! Ta nguyền rủa ngươi! Rủa ngươi bị nữ nhân mắng, bị nữ nhânvứt bỏ, bị nữ nhân ngược! Bị Điền U Vũ lôi đi xềnh xệch, tôi thở hồng hộc nói: “Vũ ca ca… Có thể buông ra trước được không…” Điền U Vũ chợt dừng lại, quay lưng trừng mắt nhìn tôi: “Nha đầu thối, ba năm không gặp gan to ra không ít nhỉ? Dám ở một mình với nam nhân khác?” “Vũ ca ca cũng là nam nhân mà…” Tôi sợ sệt phản bác. “Hử? Còn dám cãi lại?” Điền U Vũ nở nụ cười, bàn tay to bao lấy nửa bên mặt tôi. Tôi vội vàng đẩy tay hắn ra, nói: “Vũ ca ca, chúng ta đến phòng khách đi. Muội muốn gặp Tâm Nhan…” “Nó có gì hay mà gặp? Bình thường hai người gặp nhau chưa đủ à?” Điền U Vũ trừng mắt, nắm chặt lấy tay tôi. Tên này… Sao hắn không hề để ý tí nào việc nam nữ khác biệt nhỉ? Cảnh nàymà bị người ngoài nhìn thấy, tôi tôi tôi tôi sau này làm sao gả đi đượcnữa? Nói đi cũng phải nói lại, Nhạc Linh Ca từ mười mấy tuổi đã bắt đầuchơi với hai huynh muội họ, cũng khó tránh khỏi đôi bên thân cận nhưhuynh muội… Nhưng tôi không thế, tôi và tên họ Điền mới gặp mặt lần thứhai, thân mật như vậy tôi không tự nhiên được. “Vậy… Vũ ca ca và Tâm Nhan hôm nay đến làm gì?” Tôi vùng tay ra, hỏi. “Tâm tư của nha đầu Tâm Nhan kia muội còn không biết à?” Điền U Vũ cười,thấy tôi cứ giãy dụa, bèn tóm lấy hai tay tôi giơ lên cao. Đến nước này, tôi không dám lộn xộn nữa, quẫn bách nói: “Vũ ca ca, đừng như vậy, Linh Ca đã mười bảy rồi… Để người ta thấy thì không hay”. “À, đúng rồi”, Điền U Vũ nghe thế thì thả tôi ra, cười xấu xa: “Trong mắtta, Linh Ca vẫn là tiểu nha đầu thích khóc ba năm trước… Chớp mắt đãmười bảy, nên lập gia đình rồi. Đã vừa ý ai chưa?” “Vũ ca ca…” Tôi nhăn nhó, lặng lẽ lùi hai bước. “Ồ? Là ta à?” Điền U Vũ vỗ tay, bước sát lại tôi, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, “Ngày mai ta mang sính lễ đến được không?” Xin anh đấy đại ca, đừng làm tôi sợ! Tôi cuống quýt nói: “Vũ ca ca đừngtrêu Linh Ca nữa! Linh Ca chỉ coi Vũ ca ca như ca ca ruột của mình thôi, tuyệt đối không có suy nghĩ khác…” “Ha ha ha! Nhađầu ngốc! Lại tưởng thật!” Điền U Vũ cười, đưa tay xoa đầu tôi, “Yêntâm, Vũ ca ca cũng không có suy nghĩ gì khác với muội đâu!” … Ôi trái tim nhỏ bé của tôi, chốc chốc lại đập thình thịch, sắp bị tênđiên họ Điền này hành hạ đến lỗi hệ thống rồi! Tên điên họ Điền lúc nàocũng nói những câu nửa thật nửa đùa, làm người ta căn bản không thểphỏng đoán được suy nghĩ thật sự của hắn. Thật không biết đây là bảntính hay là lòng dạ hắn khó lường. Nói tóm lại, nam nhân thất thường như thế nguy hiểm vô cùng, không chọc vào được, không chọc vào được đâu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]