edit & beta: Hàn Phong TuyếtCoi như cẩu quan kiacó mắt nhìn, đi khỏi không lâu đã sai người mang cho tôi một cái ghế, đỡ phải đứng hoặc ngồi trên rơm ướt cả đêm.
Trời vừa tờ mờ sáng, lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân. Tôi mở đôi mắt buồnngủ mơ màng nhìn ra ngoài, trông thấy Nhạc Thanh Âm, theo sau còn có Lục Thủy. Tay Lục Thủy cầm cái giỏ, mắt vì khóc nhiều mà sưng đỏ lên.
Cai ngục mở cửa ra, Nhạc Thanh Âm và Lục Thủy đi vào phòng giam. Lục Thủyvừa trông thấy tình cảnh trong phòng thì nước mắt lại trào ra như suối.Tôi cười, lau nước mắt cho nàng, nói: “Đừng khóc, ta sắp được ra ngoàirồi…”
Nhạc Thanh Âm nói với Lục Thủy: “Mang quần áosạch ra cho tiểu thư thay”, nói xong quay lưng đi. Lục Thủy vội lấy mộtbộ quần áo từ trong giỏ ra. Lúc này tôi mới nhớ mình còn đang mặc quầnáo dính máu, bèn cởi ra thay, đưa quần áo dính máu cho cai ngục làm vậtchứng. Nhạc Thanh Âm lại bảo Lục Thủy đặt giỏ xuống rồi cùng cai ngục ra ngoài. Anh ta nhìn tôi, nói: “Chiều nay sẽ thăng đường, cha bảo muội cứ khai sự thật, không cần băn khoăn gì hết”.
“Linh Cabiết”. Tôi gật đầu đáp. Nghĩ một chút, lại hỏi anh ta: “Ca ca, sao lạicó người muốn hãm hại muội… Muội, muội có phải đã làm gì sai không?”
Nhạc Thanh Âm trầm giọng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, lòng người khó dò, mình không thẹn với bản thân là được”.
Ừm, có ca ca thật tốt, ít nhiều cũng được an ủi. “Vâng, ca ca”, tôi ngoan ngoãn nghe lời.
Nhạc Thanh Âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tu-su-ky/1588132/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.